Mình hơn 30 tuổi, kết hôn nhưng không sống chung cùng chồng.
Không yêu chồng. Sự thật là vậy. Kết hôn không phải vì có em bé. Kết hôn vì lẽ tới lúc đó cần kết hôn và lý do khác.
Chưa có con. Thích con trẻ nhưng không sinh con trong suốt 5 năm sau hôn nhân. Vì sợ một ngày nào đó hôn nhân gãy, con cái làm cho hai bên cảm thấy bị ràng buộc trách nhiệm, cũng không muốn đổ lỗi vì con cái mà bản thân phải cố gắng dung hoà một mối quan hệ nào đó.
Đã từng đề nghị ly hôn. Nhưng người bạn đời bảo, cứ sống độc lập tự do như ý em muốn, ko ràng buộc, chỉ là không ly hôn. Chồng bảo, anh không thích ly hôn, cũng không có dự định kết hôn, cứ sống theo cách em muốn.
Ok, mình lựa chọn rời bỏ quê, vào Sài Gòn sinh sống. Mỗi năm một mùa tết, cùng nhau về cha mẹ hai bên.
Lang thang tìm vài mối quan hệ ảo, tìm kiếm vài sự mới mẻ.
Gặp một người. Điều kiện là số 1. Chỉ cần em là của anh, em muốn học gì học, làm gì làm nhưng sau khi về nước, phải làm việc cho anh 5 năm, ở cạnh anh 5 năm, tiền anh không thiếu.
Gặp một người. Dịu dàng như cốc nước lọc. Không ồn ào, không ràng buộc, đươc cảm giác yêu thương, được nhớ mong. Không vòi vĩnh tình dục, thi thoảng cùng ăn bữa cơm trưa, mua cho mình nhiều món ăn vặt, chi phí cho mình những lặt vặt cuộc sống, không đòi hỏi mình phải thế này thế kia.
Gặp một người. Ồn ã như sóng. Mạnh mẽ, mãnh liệt, thích cùng mình thưởng thức vang vào thứ 7, ăn steak tại nhà, coi phim và sex. Không đòi hỏi ràng buộc nhưng cần giữ bí mật. No money. Chỉ là cùng nhau thưởng thức mĩ vị cuộc đời.
Gặp một người. Phẳng lặng như băng. Lạnh lùng bên ngoài, tan chảy bên trong. Một tháng tự động tin tin 20tr vào tài khoản, không cần biết mình cần hay không, có dùng hay không, đôi khi chỉ cần anh đi đâu đó du lịch, nghe những đấu đá thương trường mà anh không thể bày tỏ cùng ai.
Tất cả đều có gia đình.
Mỗi một giai đoạn cuộc đời, mình đã gặp một người như vậy.
Nói với mình, thích một người đàn bà chín chắn như em, từng trải, hiểu chuyện, không vòi vĩnh, biết im lặng ở bên khi cần, biết pha trò khi muốn.
Nhưng đôi khi, hiểu chuyện tới mức đau lòng.
Không thể tìm được một thứ gì đó vĩnh viễn thuộc về mình.
Không yêu chồng. Sự thật là vậy. Kết hôn không phải vì có em bé. Kết hôn vì lẽ tới lúc đó cần kết hôn và lý do khác.
Chưa có con. Thích con trẻ nhưng không sinh con trong suốt 5 năm sau hôn nhân. Vì sợ một ngày nào đó hôn nhân gãy, con cái làm cho hai bên cảm thấy bị ràng buộc trách nhiệm, cũng không muốn đổ lỗi vì con cái mà bản thân phải cố gắng dung hoà một mối quan hệ nào đó.
Đã từng đề nghị ly hôn. Nhưng người bạn đời bảo, cứ sống độc lập tự do như ý em muốn, ko ràng buộc, chỉ là không ly hôn. Chồng bảo, anh không thích ly hôn, cũng không có dự định kết hôn, cứ sống theo cách em muốn.
Ok, mình lựa chọn rời bỏ quê, vào Sài Gòn sinh sống. Mỗi năm một mùa tết, cùng nhau về cha mẹ hai bên.
Lang thang tìm vài mối quan hệ ảo, tìm kiếm vài sự mới mẻ.
Gặp một người. Điều kiện là số 1. Chỉ cần em là của anh, em muốn học gì học, làm gì làm nhưng sau khi về nước, phải làm việc cho anh 5 năm, ở cạnh anh 5 năm, tiền anh không thiếu.
Gặp một người. Dịu dàng như cốc nước lọc. Không ồn ào, không ràng buộc, đươc cảm giác yêu thương, được nhớ mong. Không vòi vĩnh tình dục, thi thoảng cùng ăn bữa cơm trưa, mua cho mình nhiều món ăn vặt, chi phí cho mình những lặt vặt cuộc sống, không đòi hỏi mình phải thế này thế kia.
Gặp một người. Ồn ã như sóng. Mạnh mẽ, mãnh liệt, thích cùng mình thưởng thức vang vào thứ 7, ăn steak tại nhà, coi phim và sex. Không đòi hỏi ràng buộc nhưng cần giữ bí mật. No money. Chỉ là cùng nhau thưởng thức mĩ vị cuộc đời.
Gặp một người. Phẳng lặng như băng. Lạnh lùng bên ngoài, tan chảy bên trong. Một tháng tự động tin tin 20tr vào tài khoản, không cần biết mình cần hay không, có dùng hay không, đôi khi chỉ cần anh đi đâu đó du lịch, nghe những đấu đá thương trường mà anh không thể bày tỏ cùng ai.
Tất cả đều có gia đình.
Mỗi một giai đoạn cuộc đời, mình đã gặp một người như vậy.
Nói với mình, thích một người đàn bà chín chắn như em, từng trải, hiểu chuyện, không vòi vĩnh, biết im lặng ở bên khi cần, biết pha trò khi muốn.
Nhưng đôi khi, hiểu chuyện tới mức đau lòng.
Không thể tìm được một thứ gì đó vĩnh viễn thuộc về mình.