Vào một ngày đầu đông, tuy trời hơi lạnh nhưng vẫn có nắng vàng mật ong làm cho lão già này nghĩ thời tiết này quá đẹp, cứ như mùa thu chứ không phải mùa đông và tâm trạng tự nhiên cứ vui lên lạ thường. Nghĩ thế rồi với cái tuổi 40 lẩn thẩn, lão vừa đi đường vừa nghêu ngao “Một chiều cuối thu. Nghe nắng trong tâm hồn. Một hình bóng ai kia mời gọi. Một trái tim vừa mở lời” trong bài hát “Có em đời bỗng vui – Chillies”. Cảm xúc cứ thế dẫn lối nên lão lên đây làm bài hy vọng tìm được người đồng cảm xúc.
Lão vốn là người sống theo cảm xúc, vô âu vô lo và vô tư. Thời trẻ rất nông nổi, bộp chộp,nóng nảy và lãng mạn. Nhưng theo dấu vết của thời gian, tính cách lão bị bào mòn và chuyển hướng theo kiểu nhẹ nhàng, còn một chút lãng mạn, bắt đầu đi theo chiều sâu tâm hồn và bỏ qua những giá trị phù du, thêm chút nhược điểm là lẩn thẩn của tuổi già. Ví dụ như đôi khi thích lãng mạn theo kiểu nhặt lá đá ống bơ, lúc thì lại nghiêm túc như giáo sư “Xoay” luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu.
Tính cách hâm hấp như vậy, cuộc sống của lão cứ chậm rãi, đều đều ngày qua ngày. Sáng một mình làm ly café đen đá không đường ngắm nhìn dòng người qua lại và tư lự về cuộc sống. Trưa chiều thì nghiêm túc làm việc và mong ngóng cho hết giờ. Thỉnh thoảng hết giờ làm sẽ đi chơi thể thao hoặc đi xả stress nhậu nhẹt với bạn bè.
Viết đến đây thì bài hát cũng vừa hết rồi, lẩm nhẩm được đúng câu kết “Có em đời bỗng vui. Chẳng thêm những ngày giá đông lạnh căm… Có thêm đôi bàn tay ân cần” nên lão mong sẽ gặp được người đồng cảm xúc với lão và có nhiều cổ động viên ủng hộ. Cám ơn mọi người đã đọc vài dòng tản mạn dài lê thê ạ.
Lão vốn là người sống theo cảm xúc, vô âu vô lo và vô tư. Thời trẻ rất nông nổi, bộp chộp,nóng nảy và lãng mạn. Nhưng theo dấu vết của thời gian, tính cách lão bị bào mòn và chuyển hướng theo kiểu nhẹ nhàng, còn một chút lãng mạn, bắt đầu đi theo chiều sâu tâm hồn và bỏ qua những giá trị phù du, thêm chút nhược điểm là lẩn thẩn của tuổi già. Ví dụ như đôi khi thích lãng mạn theo kiểu nhặt lá đá ống bơ, lúc thì lại nghiêm túc như giáo sư “Xoay” luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu.
Tính cách hâm hấp như vậy, cuộc sống của lão cứ chậm rãi, đều đều ngày qua ngày. Sáng một mình làm ly café đen đá không đường ngắm nhìn dòng người qua lại và tư lự về cuộc sống. Trưa chiều thì nghiêm túc làm việc và mong ngóng cho hết giờ. Thỉnh thoảng hết giờ làm sẽ đi chơi thể thao hoặc đi xả stress nhậu nhẹt với bạn bè.
Viết đến đây thì bài hát cũng vừa hết rồi, lẩm nhẩm được đúng câu kết “Có em đời bỗng vui. Chẳng thêm những ngày giá đông lạnh căm… Có thêm đôi bàn tay ân cần” nên lão mong sẽ gặp được người đồng cảm xúc với lão và có nhiều cổ động viên ủng hộ. Cám ơn mọi người đã đọc vài dòng tản mạn dài lê thê ạ.