Cuộc sống sẽ không có điều gì nếu nó cứ êm đềm trôi. Nhưng êm đềm quá thì cuộc sống cũng mất đi một phần “hương vị” giống như tình yêu thiếu bóng của nụ hôn.
Sẽ không có chuyện gì nếu không phát hiện ra vệt son trên vai áo….
Anh quen cô khi cô tròn 15 tuổi và yêu cô khi cô tròn 18 tuổi- năm đầu của SV. Tình yêu cô dành cho anh ngây thơ, trong sáng của mối tình đầu. Mối tình đầu, cái cảm giác cô run run khi anh anh ôm cô và hôn, cô khóc… Em sợ!
4 tháng sau, anh và cô chia tay… có lẽ yêu anh, cô đã rơi nước mắt nhiều hơn, nỗi buồn nhiều gấp bội niềm vui. Anh vô tâm hay anh không tốt? Anh chia tay cô vào một buổi chiều mùa đông… khi từng cơn gió lạnh thổi qua…. Cô khóc…òa khóc, anh nhìn cô cũng rơm rớm nước mắt! Anh xin lỗi…….Anh xin lỗi… Sau này em sẽ hiểu…. Mỗi lần gặp, anh vẫn thường đứng trước mặt, ôm chặt lấy vào lòng mình….cô yêu mùi của anh, thích để mũi lên vai anh…….
Tốt nghiệp ĐH, cô sang Nhật học thêm 2 năm…7 năm sau cô gặp anh ở dải đất Miền Trung.
2 người nhìn nhau, cô và anh đều im lặng…Anh bước đến bên cô chào hỏi. Anh và cô ngồi uống nước, nhìn dòng sông Hàn….chỉ hỏi thăm nhau. Lúc về, cô hỏi anh ..” Anh vẫn dùng sdt cũ của 10 năm về trước chứ? Uk vẫn sdt đó, cho anh sdt của em chứ? Cô đáp: Không được, em sẽ gặp anh ở HN.
Một buổi chiều tan làm, một sdt gọi đến…….là em đây. Mình gặp nhau ở chỗ ngày xưa nhé…Từ khi gặp lại anh, em lại có một đống suy nghĩ, muốn gặp anh nói chuyện, chỉ lần này thôi. SDT này gặp anh xong em sẽ bỏ đi……..
Anh gặp cô như đã hẹn, vẫn thời gian đó của 10 năm về trước…chỉ khác lần này không phải là cô gái ngày xưa, em mang trên mình sự trưởng thành, mặc bộ váy rất đẹp…. Mình vào quán Café nhé? Anh hỏi.
Cô đáp: Không, đi quanh quanh tí rồi về, anh cũng phải về với gd mà.
“Ngày xưa, mới chia tay em đã khóc rất nhiều, em nghĩ rất nhiều….chắc anh ko hiểu cảm giác lúc đó của em…. Em cố nghĩ em đã sai điều gì… đã làm gì mà anh lại bỏ em….khi tất cả niềm tin, hy vọng bao năm của em dành hết cho anh”…
Em biết, em vẫn vào facebook lúc đó của anh, chắc anh cũng khóa face lâu rồi. Em biết không phải do anh đi yêu người khác… em đọc những bài viết của anh, em cũng cảm nhận anh lúc đó còn yêu em nhiều….Nhưng tại sao?... Anh chỉ im lặng rồi nói …”Có nhiều lý do… có thể lúc đó anh hơi ích kỷ… nhưng tất cả là tốt cho em… dù gì, khi không còn yêu thì lý do tốt nhất là “ hết yêu”…. Khóe mắt anh khẽ ướt khi kỷ niệm ngày đó ùa về.
Em có một thắc mắc nữa…. HỒI ĐÓ CHIA TAY, em có mặt đồng phục sinh viên, đi xe buýt đến chỗ anh… EM CÓ NGỦ LẠI CHỖ ANH…anh và em cũng chỉ nói chuyện một chút rồi anh ôm em ngủ….sao hồi đó, anh không “LÀM GÌ?” em?
Anh nói “Làm gì là làm gì?”…….thì là “chuyện đó”. Anh đáp lại “Chia tay em, anh đã là người có lỗi rất lớn rồi”…. Anh chỉ nghĩ, sau này em có thể vô tư bước đến bên người khác mà có lời nói dối ngọt ngào “Em chưa hề yêu ai”…..em còn quá trẻ cho chặng đường phía trước. anh đã đánh cắp của em một phần của niềm vui rồi….
…….CÔ VÀ ANH IM LẶNG….
DƯỜNG NHƯ KHI CẢNH CỦA 10 NĂM TRƯỚC HIỆN VỀ, vẫn chỗ đó…. Vẫn ngôi nhà che ánh điện để lại một khoảng không tối lờ mờ….
Cô nói “ Dù gì em cũng cảm ơn anh…. Mặc dù không còn yêu nhau, không thể sống bên nhau… nhưng em hiểu là anh vẫn nghĩ đến chặng đường phía trước của em” Em cũng qua mối tình khác rồi, nhưng tất cả cũng tan vỡ như bong bóng…..CÔ HỎI:
ANH CÓ THỂ ÔM EM MỘT LẦN NỮA KHÔNG? EM MUỐN NHỚ LẠI CẢM GIÁC LẦN ĐẦU ANH ÔM VÀ HÔN EM…. Anh chưa kịp phản ứng gì? Cô ôm chặt lấy anh… chỉ là lần này anh sững sờ im lặng để cô ôm lấy mình mà không trao nhau nụ hôn……cả 2 cùng im lặng chỉ nghe tiếng con tim “thình thịch”.
VỀ NHÀ, ANH SOI GƯƠNGTHAY ĐỒ VÀ THẤY MỘT BỜ MÔI TRÊN VAI ÁO…..BỜ MÔI CỦA MỘT KỶ NIỆM, BỜ MÔI CỦA NHỮNG XÚC CẢM MUỘN MÀNG….
(gOOd night cả nhà)
Sẽ không có chuyện gì nếu không phát hiện ra vệt son trên vai áo….
Anh quen cô khi cô tròn 15 tuổi và yêu cô khi cô tròn 18 tuổi- năm đầu của SV. Tình yêu cô dành cho anh ngây thơ, trong sáng của mối tình đầu. Mối tình đầu, cái cảm giác cô run run khi anh anh ôm cô và hôn, cô khóc… Em sợ!
4 tháng sau, anh và cô chia tay… có lẽ yêu anh, cô đã rơi nước mắt nhiều hơn, nỗi buồn nhiều gấp bội niềm vui. Anh vô tâm hay anh không tốt? Anh chia tay cô vào một buổi chiều mùa đông… khi từng cơn gió lạnh thổi qua…. Cô khóc…òa khóc, anh nhìn cô cũng rơm rớm nước mắt! Anh xin lỗi…….Anh xin lỗi… Sau này em sẽ hiểu…. Mỗi lần gặp, anh vẫn thường đứng trước mặt, ôm chặt lấy vào lòng mình….cô yêu mùi của anh, thích để mũi lên vai anh…….
Tốt nghiệp ĐH, cô sang Nhật học thêm 2 năm…7 năm sau cô gặp anh ở dải đất Miền Trung.
2 người nhìn nhau, cô và anh đều im lặng…Anh bước đến bên cô chào hỏi. Anh và cô ngồi uống nước, nhìn dòng sông Hàn….chỉ hỏi thăm nhau. Lúc về, cô hỏi anh ..” Anh vẫn dùng sdt cũ của 10 năm về trước chứ? Uk vẫn sdt đó, cho anh sdt của em chứ? Cô đáp: Không được, em sẽ gặp anh ở HN.
Một buổi chiều tan làm, một sdt gọi đến…….là em đây. Mình gặp nhau ở chỗ ngày xưa nhé…Từ khi gặp lại anh, em lại có một đống suy nghĩ, muốn gặp anh nói chuyện, chỉ lần này thôi. SDT này gặp anh xong em sẽ bỏ đi……..
Anh gặp cô như đã hẹn, vẫn thời gian đó của 10 năm về trước…chỉ khác lần này không phải là cô gái ngày xưa, em mang trên mình sự trưởng thành, mặc bộ váy rất đẹp…. Mình vào quán Café nhé? Anh hỏi.
Cô đáp: Không, đi quanh quanh tí rồi về, anh cũng phải về với gd mà.
“Ngày xưa, mới chia tay em đã khóc rất nhiều, em nghĩ rất nhiều….chắc anh ko hiểu cảm giác lúc đó của em…. Em cố nghĩ em đã sai điều gì… đã làm gì mà anh lại bỏ em….khi tất cả niềm tin, hy vọng bao năm của em dành hết cho anh”…
Em biết, em vẫn vào facebook lúc đó của anh, chắc anh cũng khóa face lâu rồi. Em biết không phải do anh đi yêu người khác… em đọc những bài viết của anh, em cũng cảm nhận anh lúc đó còn yêu em nhiều….Nhưng tại sao?... Anh chỉ im lặng rồi nói …”Có nhiều lý do… có thể lúc đó anh hơi ích kỷ… nhưng tất cả là tốt cho em… dù gì, khi không còn yêu thì lý do tốt nhất là “ hết yêu”…. Khóe mắt anh khẽ ướt khi kỷ niệm ngày đó ùa về.
Em có một thắc mắc nữa…. HỒI ĐÓ CHIA TAY, em có mặt đồng phục sinh viên, đi xe buýt đến chỗ anh… EM CÓ NGỦ LẠI CHỖ ANH…anh và em cũng chỉ nói chuyện một chút rồi anh ôm em ngủ….sao hồi đó, anh không “LÀM GÌ?” em?
Anh nói “Làm gì là làm gì?”…….thì là “chuyện đó”. Anh đáp lại “Chia tay em, anh đã là người có lỗi rất lớn rồi”…. Anh chỉ nghĩ, sau này em có thể vô tư bước đến bên người khác mà có lời nói dối ngọt ngào “Em chưa hề yêu ai”…..em còn quá trẻ cho chặng đường phía trước. anh đã đánh cắp của em một phần của niềm vui rồi….
…….CÔ VÀ ANH IM LẶNG….
DƯỜNG NHƯ KHI CẢNH CỦA 10 NĂM TRƯỚC HIỆN VỀ, vẫn chỗ đó…. Vẫn ngôi nhà che ánh điện để lại một khoảng không tối lờ mờ….
Cô nói “ Dù gì em cũng cảm ơn anh…. Mặc dù không còn yêu nhau, không thể sống bên nhau… nhưng em hiểu là anh vẫn nghĩ đến chặng đường phía trước của em” Em cũng qua mối tình khác rồi, nhưng tất cả cũng tan vỡ như bong bóng…..CÔ HỎI:
ANH CÓ THỂ ÔM EM MỘT LẦN NỮA KHÔNG? EM MUỐN NHỚ LẠI CẢM GIÁC LẦN ĐẦU ANH ÔM VÀ HÔN EM…. Anh chưa kịp phản ứng gì? Cô ôm chặt lấy anh… chỉ là lần này anh sững sờ im lặng để cô ôm lấy mình mà không trao nhau nụ hôn……cả 2 cùng im lặng chỉ nghe tiếng con tim “thình thịch”.
VỀ NHÀ, ANH SOI GƯƠNGTHAY ĐỒ VÀ THẤY MỘT BỜ MÔI TRÊN VAI ÁO…..BỜ MÔI CỦA MỘT KỶ NIỆM, BỜ MÔI CỦA NHỮNG XÚC CẢM MUỘN MÀNG….
(gOOd night cả nhà)