Cuối tuần không rảnh và cũng bận bận. Nhưng cái thời tiết u ám làm người ta cảm thấy hưng phấn nhâm nhi ly café đắng đắng nơi đầu lưỡi và ngọt nơi cuống họng… nghĩ để viết tí tí….
Có một câu chuyện mình rất thích như thế này:
““Có 1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi 1 vị sư thầy.
-Tại sao con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác?
Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem 1 chiếc gương. Trong đó có hình ảnh 1 cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường.
Mọi người đi qua đều bỏ đi…
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sư thầy nhìn anh chàng và nói:
“Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy, đó chính là chữ nợ, anh chỉ có duyên với người Con gái ấy thôi!”
Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi
Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nợ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ.”
Một câu chuyện đã vực mình ra khỏi bóng tối bởi chữ “TÌNH” quá lớn che đậy hết cả lý trí. Nhưng chợt hiểu ra mọi lẽ con người đến với con người, con người gắn kết với con người, con người kết giao với con người… suy cho cùng cũng là chữ “DUYÊN và NỢ”
Có cô gái, chàng trai nào khi yêu mà ko muốn một người như thế này như thế kia. Có khi dùng hết 90% công lực của lý trí, người mình lấy nhất định như thế này, nhất định như thế kia…..nhưng khi về bên nhau thì bỗng dưng mọi thứ quay phắt “180 độ”……Nhiều khi đặt câu hỏi rằng “Tại sao? Phải làm sao? Hay tại bản thân mình?..............hay là "duyên phận".......không tin.......không tin... TẤT CẢ LÀ DO BẢN THÂN....DUYÊN PHẬN, SỐ PHẬN LÀ DO BẢN THÂN.......
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì nàng thích đọc sách-
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì nàng biết chăm sóc cho chính bản thân mình-
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì mỗi lần hẹn nàng đi chơi nàng đều bảo đang dọn dẹp phòng và gấp quần áo-
Ngày xưa tôi yêu nàng vì cái tính đanh đá của nàng nhưng không bảo thủ-
Ngày xưa tôi yêu nàng vì tôi nhìn thấy ở đôi mắt sáng đó một ngọn lửa soi đường phía trước.
………..
Có lúc, mình cố lừa dối bản thân xem vì sang những gì mình thấy trước đây bỗng dưng biến mất, cố soi lại vận mệnh-tử vi cho chính mình vì sao? Cố nhìn xa hơn mọi chuyện xem ntn……..nhưng tất cả chỉ là ậm ừ……..có lẽ, do duyên nợ của mình ở kiếp này như vậy nên hãy “vui vẻ chấp nhận”… để “cân bằng” mọi việc và làm bản thân tốt nhất có thể. Những gì xảy ra đó chỉ là một “thử thách” của một hành trình dài--LÀ THỬ THÁCH, CHỈ LÀ THỬ THÁCH THÔI MÀ
Trời cũng đâu tuyệt đường của ai bao giờ, thời thế thay đổi, vận mệnh luân chuyển mọi chuyện lại có cửa sáng hơn.
---------Một chút tản mạn, Ngày chủ nhật vui vẻ nhé mọi người-----
Có một câu chuyện mình rất thích như thế này:
““Có 1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi 1 vị sư thầy.
-Tại sao con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác?
Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem 1 chiếc gương. Trong đó có hình ảnh 1 cô gái đẹp khỏa thân nằm chết bên đường.
Mọi người đi qua đều bỏ đi…
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sư thầy nhìn anh chàng và nói:
“Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy, đó chính là chữ nợ, anh chỉ có duyên với người Con gái ấy thôi!”
Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi
Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nợ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ.”
Một câu chuyện đã vực mình ra khỏi bóng tối bởi chữ “TÌNH” quá lớn che đậy hết cả lý trí. Nhưng chợt hiểu ra mọi lẽ con người đến với con người, con người gắn kết với con người, con người kết giao với con người… suy cho cùng cũng là chữ “DUYÊN và NỢ”
Có cô gái, chàng trai nào khi yêu mà ko muốn một người như thế này như thế kia. Có khi dùng hết 90% công lực của lý trí, người mình lấy nhất định như thế này, nhất định như thế kia…..nhưng khi về bên nhau thì bỗng dưng mọi thứ quay phắt “180 độ”……Nhiều khi đặt câu hỏi rằng “Tại sao? Phải làm sao? Hay tại bản thân mình?..............hay là "duyên phận".......không tin.......không tin... TẤT CẢ LÀ DO BẢN THÂN....DUYÊN PHẬN, SỐ PHẬN LÀ DO BẢN THÂN.......
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì nàng thích đọc sách-
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì nàng biết chăm sóc cho chính bản thân mình-
Ngày xưa tôi thích và yêu nàng vì mỗi lần hẹn nàng đi chơi nàng đều bảo đang dọn dẹp phòng và gấp quần áo-
Ngày xưa tôi yêu nàng vì cái tính đanh đá của nàng nhưng không bảo thủ-
Ngày xưa tôi yêu nàng vì tôi nhìn thấy ở đôi mắt sáng đó một ngọn lửa soi đường phía trước.
………..
Có lúc, mình cố lừa dối bản thân xem vì sang những gì mình thấy trước đây bỗng dưng biến mất, cố soi lại vận mệnh-tử vi cho chính mình vì sao? Cố nhìn xa hơn mọi chuyện xem ntn……..nhưng tất cả chỉ là ậm ừ……..có lẽ, do duyên nợ của mình ở kiếp này như vậy nên hãy “vui vẻ chấp nhận”… để “cân bằng” mọi việc và làm bản thân tốt nhất có thể. Những gì xảy ra đó chỉ là một “thử thách” của một hành trình dài--LÀ THỬ THÁCH, CHỈ LÀ THỬ THÁCH THÔI MÀ
Trời cũng đâu tuyệt đường của ai bao giờ, thời thế thay đổi, vận mệnh luân chuyển mọi chuyện lại có cửa sáng hơn.
---------Một chút tản mạn, Ngày chủ nhật vui vẻ nhé mọi người-----