Tiêu đề bài viết có làm các bạn băn khoăn không? Có bạn nam nào có cảm giác giống mình ko? Cùng nhau chia sẻ vấn đề và cách giải quyết của các bạn nhé.
Vấn đề của mình nằm ở chỗ tính cách hướng nội, có thể nói là unti xã hội. Nhất là giai đoạn giãn cách xã hội do covid vừa qua. Bản thân mình vẫn cảm thấy cuộc sống dễ chịu.
Mình khó giao tiếp với nữ giới, mặc dù thích nữ giới, ra đường vẫn ngắm nhìn các em đêm đêm vẫn nghĩ về các em. Và vẫn ngủ với em, lên đỉnh với các em.
Nhưng lại sợ gắn kết lâu dài với các em.
Không phải bản thân mình, ham mới bỏ cũ hay gì gì đó. Chỉ là bản thân mình ko cảm thấy có thể chia sẻ đc các vấn đề mình đang gặp phải với bạn nữ đc.
Về nguyên tắc làm người. Mình chọn con đường trải nghiệm. Ko nói đến các mối quan hệ bề trên như bố mẹ, ông bà … Mà chỉ nói đến các mối quan hệ ngang và gần nhất trong gia đình. Thì mình là một người đàn ông yêu vợ và là một người cha mẫu mực trong tương lai.
Mình không phải là kỹ sư, bác sĩ, giáo sư hay luật sư gì. Mặc dù trước đây mình đã từng là coder, từng mở trang trại, từng đi công trình, rồi quản lý một bộ phận nhỏ trong một cty sản xuất. Giờ mình hay nói mình thất nghiệp. Nhưng thu nhập hiện tại của mình đến từ bất động sản, hàng năm vẫn mang lại cho mình 10 con số. Tương lai sẽ có thêm thu nhập từ chứng khoán. Gặp cơ hội vẫn đi trải nghiệm công việc, cuộc sống ở ngoài lãnh thổ VN. Nhưng không phải cơ hội nào cũng mang lại thu nhập dương, thậm chí còn âm. Mỗi lần làm sai, cái giá phải trả lên đến vài trăm triệu. Có khi cả tỷ đồng. Không nói đâu xa, như chứng khoán thôi. 1 tháng trở lại đây, biết bao người bốc hơi 30-50% nav. Nếu margine nữa thì còn bốc hơi nhanh hơn, nhiều hơn nữa. Mình cũng không ngoại lệ, mấy năm gần đây. Mình vẫn đều đều nộp học phí vài trăm củ mỗi năm. Còn về bds thì mỗi lần bỏ cọc cũng một hai trăm triệu.
Rồi đến cuộc sống, công việc ở nước ngoài nữa đôi khi cũng khiến mình tốn 5-10k$ để còn đường về gặp mẹ. Công việc là thế, thu nhập là thế, tiêu tốn là thế. Nhưng khi các em gái hỏi anh làm gì, bản thân mình cũng ko có câu trả lời thoả đáng, mà chỉ nói anh thất nghiệp kèm theo nụ cười trừ. Bản thân mình cũng ko tự tin với câu trả lời ấy. Và thường các câu chuyện kết thúc ở đây.
Nhiều khi mình tự thấy, mình sống không theo con đường chính đạo đc.
Vd như khi đi vay ngân hàng 2 tỷ, ngoài tài sản thế chấp. Ngân hàng còn phải yêu cầu chứng minh thu nhập. Trước mình thu nhập 40 củ/tháng vẫn ko đủ để chứng minh. Trong khi vay tín dụng đen 2 tỷ, chỉ cần đem mấy tờ sổ đỏ, sổ hồng công chứng sang tên, kèm theo mức lãi xuất cắt cổ là cầm ngay về 2 tỷ trong một nốt nhạc.
Nói sang chuyện tình cảm, mình cũng chưa từng có bạn gái luôn. Mình cảm thấy khó chứng minh với các em quá. Mình vẫn là nam giới, chính đạo không đi đc, mình rẽ thị trường ngách. Từ các em SGBB cho đến các em single mom. Mình hiểu thêm nhiều về cuộc sống, vai trò, trách nhiệm con người của những người mình tiếp xúc. Từ những con số rất nhỏ, đến những con số rất to với hầu hết mọi người. Từ những lý do bình thường đến những lý do các em bất chấp để nhận đc tiền từ mình. Có những lúc, tựa vào cách cửa phòng các em mà mình tự hỏi. Vì sao? Vì sao các em phải làm thế? Vì sao mình biết là ko đáng mà vẫn cho các em… Rất nhiều câu hỏi vì sao. Cuối cùng đổi lại một câu trả lời:”cuộc sống mà”. Với các em ấy, đấy là một số tiền lớn, có thể giải quyết ngay nhiều vấn đề. Còn với bản thân mình, đó cũng chỉ là một khoản học phí. Nghĩ đơn giản hơn thì các em chốt non, một cổ phiếu cơ bản tiềm năng. Vậy thôi.
Cũng không phải em nào cũng vậy, tôi vẫn gặp đc những single mom tốt tính. Tôi vẫn trân trọng, vẫn nâng niu vòng 1 nhăn nheo, chảy dài như trái mướp. Những vòng 2 rạn nứt của các em. Tôi vẫn đặt nụ hôn của mình lên mọi miền trên cơ thể mà tôi vẫn ko thể tin rằng chủ nhân của cơ thể ấy đang ở tuổi 20. Mọi việc diễn ra rất êm đềm, nồng thắm.
Nhưng rồi, kim đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời. Chúng tôi đều phát sinh tình cảm với nhau. Chắc chắn đấy không phải là yêu. Ngày tôi nói tôi rời VN một thời gian. Em đã ôm tôi và khóc.” Em thương anh vì anh đối tốt với em, nhưng em ko yêu anh vì tính cách của anh rất khác biệt. Em nên là người nói lời chia tay với anh mới đúng”. Đó là lời cô ấy nói. Còn tôi, tôi biết tôi sẽ nhớ cảm giác thân thuộc ấy. Nhớ cái cách em nói câu”anh không nói chuyện với em”. Nhớ cái cảm giác ôm một người khi ngủ, đc luồn tay vào áo em và ôm trọn vòng 1 của em.
Tôi nhớ ….
Tôi lại sợ quay lại với em, lại làm em khóc thêm một lần nữa …
Tôi sợ … yêu.
Vấn đề của mình nằm ở chỗ tính cách hướng nội, có thể nói là unti xã hội. Nhất là giai đoạn giãn cách xã hội do covid vừa qua. Bản thân mình vẫn cảm thấy cuộc sống dễ chịu.
Mình khó giao tiếp với nữ giới, mặc dù thích nữ giới, ra đường vẫn ngắm nhìn các em đêm đêm vẫn nghĩ về các em. Và vẫn ngủ với em, lên đỉnh với các em.
Nhưng lại sợ gắn kết lâu dài với các em.
Không phải bản thân mình, ham mới bỏ cũ hay gì gì đó. Chỉ là bản thân mình ko cảm thấy có thể chia sẻ đc các vấn đề mình đang gặp phải với bạn nữ đc.
Về nguyên tắc làm người. Mình chọn con đường trải nghiệm. Ko nói đến các mối quan hệ bề trên như bố mẹ, ông bà … Mà chỉ nói đến các mối quan hệ ngang và gần nhất trong gia đình. Thì mình là một người đàn ông yêu vợ và là một người cha mẫu mực trong tương lai.
Mình không phải là kỹ sư, bác sĩ, giáo sư hay luật sư gì. Mặc dù trước đây mình đã từng là coder, từng mở trang trại, từng đi công trình, rồi quản lý một bộ phận nhỏ trong một cty sản xuất. Giờ mình hay nói mình thất nghiệp. Nhưng thu nhập hiện tại của mình đến từ bất động sản, hàng năm vẫn mang lại cho mình 10 con số. Tương lai sẽ có thêm thu nhập từ chứng khoán. Gặp cơ hội vẫn đi trải nghiệm công việc, cuộc sống ở ngoài lãnh thổ VN. Nhưng không phải cơ hội nào cũng mang lại thu nhập dương, thậm chí còn âm. Mỗi lần làm sai, cái giá phải trả lên đến vài trăm triệu. Có khi cả tỷ đồng. Không nói đâu xa, như chứng khoán thôi. 1 tháng trở lại đây, biết bao người bốc hơi 30-50% nav. Nếu margine nữa thì còn bốc hơi nhanh hơn, nhiều hơn nữa. Mình cũng không ngoại lệ, mấy năm gần đây. Mình vẫn đều đều nộp học phí vài trăm củ mỗi năm. Còn về bds thì mỗi lần bỏ cọc cũng một hai trăm triệu.
Rồi đến cuộc sống, công việc ở nước ngoài nữa đôi khi cũng khiến mình tốn 5-10k$ để còn đường về gặp mẹ. Công việc là thế, thu nhập là thế, tiêu tốn là thế. Nhưng khi các em gái hỏi anh làm gì, bản thân mình cũng ko có câu trả lời thoả đáng, mà chỉ nói anh thất nghiệp kèm theo nụ cười trừ. Bản thân mình cũng ko tự tin với câu trả lời ấy. Và thường các câu chuyện kết thúc ở đây.
Nhiều khi mình tự thấy, mình sống không theo con đường chính đạo đc.
Vd như khi đi vay ngân hàng 2 tỷ, ngoài tài sản thế chấp. Ngân hàng còn phải yêu cầu chứng minh thu nhập. Trước mình thu nhập 40 củ/tháng vẫn ko đủ để chứng minh. Trong khi vay tín dụng đen 2 tỷ, chỉ cần đem mấy tờ sổ đỏ, sổ hồng công chứng sang tên, kèm theo mức lãi xuất cắt cổ là cầm ngay về 2 tỷ trong một nốt nhạc.
Nói sang chuyện tình cảm, mình cũng chưa từng có bạn gái luôn. Mình cảm thấy khó chứng minh với các em quá. Mình vẫn là nam giới, chính đạo không đi đc, mình rẽ thị trường ngách. Từ các em SGBB cho đến các em single mom. Mình hiểu thêm nhiều về cuộc sống, vai trò, trách nhiệm con người của những người mình tiếp xúc. Từ những con số rất nhỏ, đến những con số rất to với hầu hết mọi người. Từ những lý do bình thường đến những lý do các em bất chấp để nhận đc tiền từ mình. Có những lúc, tựa vào cách cửa phòng các em mà mình tự hỏi. Vì sao? Vì sao các em phải làm thế? Vì sao mình biết là ko đáng mà vẫn cho các em… Rất nhiều câu hỏi vì sao. Cuối cùng đổi lại một câu trả lời:”cuộc sống mà”. Với các em ấy, đấy là một số tiền lớn, có thể giải quyết ngay nhiều vấn đề. Còn với bản thân mình, đó cũng chỉ là một khoản học phí. Nghĩ đơn giản hơn thì các em chốt non, một cổ phiếu cơ bản tiềm năng. Vậy thôi.
Cũng không phải em nào cũng vậy, tôi vẫn gặp đc những single mom tốt tính. Tôi vẫn trân trọng, vẫn nâng niu vòng 1 nhăn nheo, chảy dài như trái mướp. Những vòng 2 rạn nứt của các em. Tôi vẫn đặt nụ hôn của mình lên mọi miền trên cơ thể mà tôi vẫn ko thể tin rằng chủ nhân của cơ thể ấy đang ở tuổi 20. Mọi việc diễn ra rất êm đềm, nồng thắm.
Nhưng rồi, kim đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời. Chúng tôi đều phát sinh tình cảm với nhau. Chắc chắn đấy không phải là yêu. Ngày tôi nói tôi rời VN một thời gian. Em đã ôm tôi và khóc.” Em thương anh vì anh đối tốt với em, nhưng em ko yêu anh vì tính cách của anh rất khác biệt. Em nên là người nói lời chia tay với anh mới đúng”. Đó là lời cô ấy nói. Còn tôi, tôi biết tôi sẽ nhớ cảm giác thân thuộc ấy. Nhớ cái cách em nói câu”anh không nói chuyện với em”. Nhớ cái cảm giác ôm một người khi ngủ, đc luồn tay vào áo em và ôm trọn vòng 1 của em.
Tôi nhớ ….
Tôi lại sợ quay lại với em, lại làm em khóc thêm một lần nữa …
Tôi sợ … yêu.