Có những ngày
Không cảm xúc
Mỏi mệt
Chỉ muốn cuộn mình trong kén và không làm gì cả
Nhìn ra sân ngắm lá bay, mây trôi, mưa vần vũ hay nắng chao nghiêng
Nghe lũ trẻ con khóc cười, người lớn càu nhàu
Như Fogg nằm ngẫm nghĩ về cuộc đời, lúc nào cũng giống như một trang giấy trắng, trống không, một trang giấy đầy bất trắc
Và lòng thì ngổn ngang tự hỏi là định mệnh hay là do chính ta làm ta đau, làm ta tổn thương rồi lại liếm láp vết thương đó
Và cuộc đời vẫn trôi, ngày vẫn qua và ta vẫn tồn tại
Không cảm xúc
Mỏi mệt
Chỉ muốn cuộn mình trong kén và không làm gì cả
Nhìn ra sân ngắm lá bay, mây trôi, mưa vần vũ hay nắng chao nghiêng
Nghe lũ trẻ con khóc cười, người lớn càu nhàu
Như Fogg nằm ngẫm nghĩ về cuộc đời, lúc nào cũng giống như một trang giấy trắng, trống không, một trang giấy đầy bất trắc
Và lòng thì ngổn ngang tự hỏi là định mệnh hay là do chính ta làm ta đau, làm ta tổn thương rồi lại liếm láp vết thương đó
Và cuộc đời vẫn trôi, ngày vẫn qua và ta vẫn tồn tại