[làm tí cho vui.. và nghe "Dạ Khúc"]
Đã từ rất rất lâu rồi, cái thói quen mỗi khi kết thúc một ngày, lại ngồi lại viết viết vào cuốn số hay gõ gõ cho riêng mình một đoạn văn. Hôm nay, bỗng dưng thấy có chút thời gian thảnh thơi nghĩ lại một số chuyện đã qua và đang chờ phía trước…
Cũng lâu rồi, thấy mình cứ mải mê, mải mê làm gì đó mà quên đi cuộc sống xung quanh, bộc bạch những lời yêu thương hay nghe những lời yêu thương từ ai đó. Phải chăng, khi chúng ta bị cuộc sống cuốn đi, phải chăng khi trong lòng chúng ta quá nhỏ nhen ích kỷ. Những lời yêu thương ta không dành cho ai và cũng không ai dành cho ta.
Ngày xưa, khi chúng ta mới bước chân vào cuộc tình, những lời yêu thương của đôi tình nhân sao lại ngọt ngào thế-- ta có thể dễ dàng nói ra được “ anh yêu em, anh nhớ em, anh thương em…” Hay những lời nói đó chỉnh dành cho các “CẶP TÌNH NHÂN”… Rồi giờ đây??? Giờ đây khi mọi thứ đã quá đỗi thân quen cạnh kề, những lời yêu thương đó bỗng dưng biến mắt “ một câu thốt ra cũng có chút ngượng ngùng….mắc kẹt nơi cuống họng mà chỉ chởn vởn trong tâm trí…”Phải chăng thì…..thương nhau bỏ đấy? bỏ đấy đến mức vô tâm với nhau???
Nhiều lúc cũng giật mình thon thót… Mình đang bước qua thời gian hay thời gian đang bước qua mình ☹ mà ta lại lãng quên đi cuộc sống xung quanh.
Bao lâu rồi bạn chưa được nghe những câu tình tứ thương yêu? Bao lâu rồi bạn chưa thốt ra những câu tình tứ thương yêu đó? …
Đã từ rất rất lâu rồi, cái thói quen mỗi khi kết thúc một ngày, lại ngồi lại viết viết vào cuốn số hay gõ gõ cho riêng mình một đoạn văn. Hôm nay, bỗng dưng thấy có chút thời gian thảnh thơi nghĩ lại một số chuyện đã qua và đang chờ phía trước…
Cũng lâu rồi, thấy mình cứ mải mê, mải mê làm gì đó mà quên đi cuộc sống xung quanh, bộc bạch những lời yêu thương hay nghe những lời yêu thương từ ai đó. Phải chăng, khi chúng ta bị cuộc sống cuốn đi, phải chăng khi trong lòng chúng ta quá nhỏ nhen ích kỷ. Những lời yêu thương ta không dành cho ai và cũng không ai dành cho ta.
Ngày xưa, khi chúng ta mới bước chân vào cuộc tình, những lời yêu thương của đôi tình nhân sao lại ngọt ngào thế-- ta có thể dễ dàng nói ra được “ anh yêu em, anh nhớ em, anh thương em…” Hay những lời nói đó chỉnh dành cho các “CẶP TÌNH NHÂN”… Rồi giờ đây??? Giờ đây khi mọi thứ đã quá đỗi thân quen cạnh kề, những lời yêu thương đó bỗng dưng biến mắt “ một câu thốt ra cũng có chút ngượng ngùng….mắc kẹt nơi cuống họng mà chỉ chởn vởn trong tâm trí…”Phải chăng thì…..thương nhau bỏ đấy? bỏ đấy đến mức vô tâm với nhau???
Nhiều lúc cũng giật mình thon thót… Mình đang bước qua thời gian hay thời gian đang bước qua mình ☹ mà ta lại lãng quên đi cuộc sống xung quanh.
Bao lâu rồi bạn chưa được nghe những câu tình tứ thương yêu? Bao lâu rồi bạn chưa thốt ra những câu tình tứ thương yêu đó? …