Vũ Minh Thiếu Phong
- Anh, mì xào giòn ngon không?
- Anh say quá không thấy ngon.
- Ơ, anh uống bao giờ mà say?
- Vậy chắc do anh ăn ngọt quá nên không thấy ngon.
- Bao giờ? Sáng giờ anh đã ăn gì đâu?
- Anh có ngày nào không say, anh say ánh mắt em, ngọt ngào từ môi em...
- Anh xạo xạo...
Đã bao lâu rồi em nhớ không? Anh cũng không nhớ đã bao lâu rồi, chỉ nhớ trong một ngày mưa tháng 7, ngày những cành phượng cháy nắng rụng tả tơi vì mưa, nó cũng đã trôi xa vào 1 vùng kí ức.
Hôm nay, anh thật sự nhớ em, cũng cái ngày mưa gió này ta đã xa nhau, hôm nay vẫn là ngày mưa gió, anh nhớ em.
- Anh này, vẽ em 1 tấm đi, em đi rồi anh nhìn nó để nhớ em.
Bao nhiêu năm qua, anh đã vẽ rất nhiều, nhưng không phải để nhớ mà để quên em, vì sao em biết không? Vì màu anh vẽ là màu mang tên nỗi nhớ, anh muốn vẽ cho hết màu để khỏi phải nhớ về em, nhưng mãi vẫn không hết đây này, nhưng em sẽ không thấy nó đâu, cũng như chúng ta cũng không bao giờ thấy nhau nữa.
Ngoài kia, nắng lại lên rồi, phượng vẫn cháy trong nắng hè, vẫn rụng tả tơi trong cơn mưa tháng 7, và anh vẫn ngồi đây dùng màu của nỗi nhớ để vẽ những bức vẽ về em, về cánh phượng hồng rụng tả tơi trong những cơn mưa của tháng 7, và anh nhớ em.
- Anh say quá không thấy ngon.
- Ơ, anh uống bao giờ mà say?
- Vậy chắc do anh ăn ngọt quá nên không thấy ngon.
- Bao giờ? Sáng giờ anh đã ăn gì đâu?
- Anh có ngày nào không say, anh say ánh mắt em, ngọt ngào từ môi em...
- Anh xạo xạo...
Đã bao lâu rồi em nhớ không? Anh cũng không nhớ đã bao lâu rồi, chỉ nhớ trong một ngày mưa tháng 7, ngày những cành phượng cháy nắng rụng tả tơi vì mưa, nó cũng đã trôi xa vào 1 vùng kí ức.
Hôm nay, anh thật sự nhớ em, cũng cái ngày mưa gió này ta đã xa nhau, hôm nay vẫn là ngày mưa gió, anh nhớ em.
- Anh này, vẽ em 1 tấm đi, em đi rồi anh nhìn nó để nhớ em.
Bao nhiêu năm qua, anh đã vẽ rất nhiều, nhưng không phải để nhớ mà để quên em, vì sao em biết không? Vì màu anh vẽ là màu mang tên nỗi nhớ, anh muốn vẽ cho hết màu để khỏi phải nhớ về em, nhưng mãi vẫn không hết đây này, nhưng em sẽ không thấy nó đâu, cũng như chúng ta cũng không bao giờ thấy nhau nữa.
Ngoài kia, nắng lại lên rồi, phượng vẫn cháy trong nắng hè, vẫn rụng tả tơi trong cơn mưa tháng 7, và anh vẫn ngồi đây dùng màu của nỗi nhớ để vẽ những bức vẽ về em, về cánh phượng hồng rụng tả tơi trong những cơn mưa của tháng 7, và anh nhớ em.