Chưa bao giờ mình hối hận như bây giờ, một đêm cố tỏ ra mình ổn nhưng thật sự không che dấu nỗi chạnh lòng. Bao nhiêu năm qua không thay đổi, năm trước không đổi năm sau không đổi, cứ cố tình ngay lúc mình vứt áo ra đi lại thay đổi. Người ta thất bại ngay ngưỡng cửa của tuổi 18, còn mình chắc vì đã không phải nếm vị nuối tiếc của lúc đó, nên bây giờ phải trả lại chăng ?
Ngủ quên trên chiến thắng rồi chán nản ước mơ, không hẳn đấy cũng đâu phải ước mơ của mình, mà ước mơ của mình là gì í nhỉ ? Chán nản ghê.
Mình cũng biết cõ lẽ cái cảm giác hối tiếc ân hận lúc này không phải vì mình đã dứt áo ra đi, mà có lẽ nuối tiếc gì những thứ nó cái gọi là" khối thịnh vượng chung" mang lại, cơ hội mới môi trường mới, trại nghiệm mới, niềm yêu thích mới, ghen tị thật, chỉ cần mườn tượng ra nó thôi đã như muốn không thở nỗi.
Ngủ quên trên chiến thắng rồi chán nản ước mơ, không hẳn đấy cũng đâu phải ước mơ của mình, mà ước mơ của mình là gì í nhỉ ? Chán nản ghê.
Mình cũng biết cõ lẽ cái cảm giác hối tiếc ân hận lúc này không phải vì mình đã dứt áo ra đi, mà có lẽ nuối tiếc gì những thứ nó cái gọi là" khối thịnh vượng chung" mang lại, cơ hội mới môi trường mới, trại nghiệm mới, niềm yêu thích mới, ghen tị thật, chỉ cần mườn tượng ra nó thôi đã như muốn không thở nỗi.