Quán trà đá hàng ngày luôn tấp nập. Tao nhân mặc khách, giai xinh gái đẹp lượn lờ.
Hôm nay, tận trong góc khuất nhất của quán trà, có thêm một lão già. Dáng vẻ hom hem cùng với mái tóc dài che gần hết đôi mắt ti hí của lão càng làm cho lão trở nên có vẻ gian xảo và bí hiểm.
Lão ngồi đó một mình, nhâm nhi cốc trà đá, ánh mắt nhìn xa xăm ra phía những cơn gió lạnh lẽo đến ghê rợn ngoài kia. Suốt cả ngày lão cứ ngồi như thế. Bất động.
Ở bên ngoài, từng làn gió lạnh buốt hòa cùng làn sương mờ ảo, càng làm khung cảnh thêm u ám, ghê rợn.
Vài nữ nhân vung kiếm loang loáng, chứng tỏ những nữ nhân ấy cũng là các bậc cao thủ võ lâm. Có nữ nhân ăn mặc diêm dúa, múa kiếm bao bọc lấy tấm thân ngọc ngà, dường như không ai có thể tấn công nàng được. Lại có nữ nhân mặc độc nội y, đường đao phóng khoáng mà không hời hợt, mới nhìn, ai cũng nghĩ có thể tấn công nàng được. Nhưng không hề, cho dù mấy nam nhân mặt mày bặm trợn, tay đao tay chùy, cũng không thể nào chạm được đến sợi tóc của nữ nhân ấy. Hơn nữa, các nam nhân kia còn bị đánh cho tơi tả.
Đám nam nhân khác thì ngồi cổ vũ reo hò, lâu lâu lại tung ra một vài chiêu vô ảnh. Những chiêu ấy, không ra công kích mấy nữ nhân, cũng không phải là giúp họ đối phó với đám nam nhân kia. Dường như những chiêu ấy chỉ làm cục diện trận chiến thêm phần gay cấn mà thôi.
Ngoài mấy nam nhân và nữ nhân trẻ tuổi. Có một lão bà. Lão bà này nhìn như vô hình vô ảnh, mờ mờ ảo ảo. Lão già cố hé đôi mắt ti hí của mình ra để nhìn cho rõ cũng chẳng thể thấy rõ lão bà kia hình dáng ra sao. Nhưng nghe tiếng gió từ những chiêu mà lão bà sử, lão già cũng đoán được phần nào về con người lão bà kia.
Bỗng đâu nghe xoẹt một tiếng, hóa ra lão bà bà tung ra âm chưởng. Thế rồi trận chiến tạm ngừng vì âm khí của chưởng lực lão bà bà tung ra làm cả đám nam nhân và nữ nhân thất hồn bạt vía, thu hồi vội chưởng lực và kiếm khí để bảo toàn tinh lực.
Lão già giật mình. Hóa ra nãy giờ lão ngủ gật, giấc mơ của lão bị đứt đoạn.
Quán trà đá vẫn ồn ào xao động tiếng trò chuyện, tung hứng cười đùa của đám nam thanh nữ tú.
Hôm nay, tận trong góc khuất nhất của quán trà, có thêm một lão già. Dáng vẻ hom hem cùng với mái tóc dài che gần hết đôi mắt ti hí của lão càng làm cho lão trở nên có vẻ gian xảo và bí hiểm.
Lão ngồi đó một mình, nhâm nhi cốc trà đá, ánh mắt nhìn xa xăm ra phía những cơn gió lạnh lẽo đến ghê rợn ngoài kia. Suốt cả ngày lão cứ ngồi như thế. Bất động.
Ở bên ngoài, từng làn gió lạnh buốt hòa cùng làn sương mờ ảo, càng làm khung cảnh thêm u ám, ghê rợn.
Vài nữ nhân vung kiếm loang loáng, chứng tỏ những nữ nhân ấy cũng là các bậc cao thủ võ lâm. Có nữ nhân ăn mặc diêm dúa, múa kiếm bao bọc lấy tấm thân ngọc ngà, dường như không ai có thể tấn công nàng được. Lại có nữ nhân mặc độc nội y, đường đao phóng khoáng mà không hời hợt, mới nhìn, ai cũng nghĩ có thể tấn công nàng được. Nhưng không hề, cho dù mấy nam nhân mặt mày bặm trợn, tay đao tay chùy, cũng không thể nào chạm được đến sợi tóc của nữ nhân ấy. Hơn nữa, các nam nhân kia còn bị đánh cho tơi tả.
Đám nam nhân khác thì ngồi cổ vũ reo hò, lâu lâu lại tung ra một vài chiêu vô ảnh. Những chiêu ấy, không ra công kích mấy nữ nhân, cũng không phải là giúp họ đối phó với đám nam nhân kia. Dường như những chiêu ấy chỉ làm cục diện trận chiến thêm phần gay cấn mà thôi.
Ngoài mấy nam nhân và nữ nhân trẻ tuổi. Có một lão bà. Lão bà này nhìn như vô hình vô ảnh, mờ mờ ảo ảo. Lão già cố hé đôi mắt ti hí của mình ra để nhìn cho rõ cũng chẳng thể thấy rõ lão bà kia hình dáng ra sao. Nhưng nghe tiếng gió từ những chiêu mà lão bà sử, lão già cũng đoán được phần nào về con người lão bà kia.
Bỗng đâu nghe xoẹt một tiếng, hóa ra lão bà bà tung ra âm chưởng. Thế rồi trận chiến tạm ngừng vì âm khí của chưởng lực lão bà bà tung ra làm cả đám nam nhân và nữ nhân thất hồn bạt vía, thu hồi vội chưởng lực và kiếm khí để bảo toàn tinh lực.
Lão già giật mình. Hóa ra nãy giờ lão ngủ gật, giấc mơ của lão bị đứt đoạn.
Quán trà đá vẫn ồn ào xao động tiếng trò chuyện, tung hứng cười đùa của đám nam thanh nữ tú.