Chào mọi người, mình tự giới thiệu mình là Quân. Mình biết tới diễn đàn này từ những năm 2017-2018 và đó cũng là thời điểm mình chẳng còn chút niềm tin hay vui vẻ trong tình yêu. May mắn là khi ấy mình đã gặp được một người để lại cho mình khá nhiều hoài niệm. Mình cũng đã từng có 1 mối tình 419 với cô gái đó và sau lần ấy thì cô ấy đã không hẹn gặp lại mình thêm lần nào nữa. Lúc ấy những rung động có lẽ từ rất lâu như chợt ùa về, và mình đã tìm mọi cách để tạo ấn tượng với cô gái đó. Mình nhớ ngày sinh nhật cô ấy và đã phải nhờ cả bạn thân mang món quà đến tặng nhân ngày sinh nhật và khoảnh khắc ấy vẫn còn in đậm trong hồi ức. Rồi thì cuối cùng thì cô ấy cũng mở lòng. Chúng mình cũng đã có những tháng ngày vui chơi rong ruổi cùng nhau và tâm sự xuyên ngày tháng. Mình vui vì có thể nghe cô ấy tâm sự mỗi khi cô ấy buồn, đi chơi cùng cô ấy khi cô ấy cần, đi cắm trại xuyên đêm với những người xa lạ. Chỉ tiếc là cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, chạm dừng chân nào cũng chỉ là trong chốc lát và ai rồi cũng sẽ tìm được chuyến xe của đời mình.
Khoảng thời gian quen cô ấy thì mình đã lãng quên đi diễn đàn này mấy năm. Nhưng khi mình quay lại thì mình chỉ gặp những cô gái mang nặng vấn đề tài chính. Mình biết rằng ai cũng có khó khăn của riềng mình và mình thì cũng vậy. Nhưng tài chính và tình cảm vốn là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chỉ khi bạn thực sự tin tưởng 1 ai đó thì bạn mới có thể đặt tình cảm và tài chính mà không hề tiếc nuối. Và sau 1 thời gian mình cũng chẳng thể tìm được ai đó phù hợp. Rồi mình đã gặp biến cố trong công việc và chính những biến cố ấy đã khiến cho mình lãng quên dần đi mọi thứ. Mình đã vùi mình vào công việc, nỗ lực từng ngày để dần chạm tay vào ước mơ. Mình dần thay đổi và thời gian cũng lặng lẽ trôi nhanh như chính cái cách mà chúng ta trưởng thành và chẳng mấy mà tuổi tác đã vượt qua đầu 3 từ lúc nào đó. Và trong suốt thời gian biến cố đó mình vẫn nhớ như in lời cô ấy đã từng hỏi mình mà khiến mình mãi k thể quên "Chẳng lẽ khả năng của cậu chỉ có như thế thôi à?" - Khi ấy mình chỉ thích sự ổn định và lương 15 triệu là niềm tự hào lớn lắm. Đúng là chỉ khi có biến cố con người mới có thể vượt qua giới hạn để truy cầu những điều không thể....
Hôm nay khi một lần nữa mình quay lại diễn đàn thì nhận ra 1 điều thú vị là diễn đàn đã thu phí và những bài viết cũng vơi bớt đi khá nhiều. Chẳng biết là mình còn có thể tìm ai đó phù hợp hay không. Mình dân văn phòng, khá là trầm tính và ít nói. Sau những giờ phút làm việc căng thẳng và mệt mỏi thì hời gian rảnh mình thường hay nghe chuyện để quên đi ngày tháng....
Mà thôi mình cũng chẳng muốn dài dòng thêm nữa. Nếu ai đó cảm thấy mình phù hợp thì có thể kết bạn với mình qua zalo này:
03 sáu sáu 346 bốn bốn bảy
Nếu thực sự lần này không thể tìm được ai nữa, thì chắc có lẽ cả đời này mọi thứ vẫn chỉ là giấc mơ.
Khoảng thời gian quen cô ấy thì mình đã lãng quên đi diễn đàn này mấy năm. Nhưng khi mình quay lại thì mình chỉ gặp những cô gái mang nặng vấn đề tài chính. Mình biết rằng ai cũng có khó khăn của riềng mình và mình thì cũng vậy. Nhưng tài chính và tình cảm vốn là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chỉ khi bạn thực sự tin tưởng 1 ai đó thì bạn mới có thể đặt tình cảm và tài chính mà không hề tiếc nuối. Và sau 1 thời gian mình cũng chẳng thể tìm được ai đó phù hợp. Rồi mình đã gặp biến cố trong công việc và chính những biến cố ấy đã khiến cho mình lãng quên dần đi mọi thứ. Mình đã vùi mình vào công việc, nỗ lực từng ngày để dần chạm tay vào ước mơ. Mình dần thay đổi và thời gian cũng lặng lẽ trôi nhanh như chính cái cách mà chúng ta trưởng thành và chẳng mấy mà tuổi tác đã vượt qua đầu 3 từ lúc nào đó. Và trong suốt thời gian biến cố đó mình vẫn nhớ như in lời cô ấy đã từng hỏi mình mà khiến mình mãi k thể quên "Chẳng lẽ khả năng của cậu chỉ có như thế thôi à?" - Khi ấy mình chỉ thích sự ổn định và lương 15 triệu là niềm tự hào lớn lắm. Đúng là chỉ khi có biến cố con người mới có thể vượt qua giới hạn để truy cầu những điều không thể....
Hôm nay khi một lần nữa mình quay lại diễn đàn thì nhận ra 1 điều thú vị là diễn đàn đã thu phí và những bài viết cũng vơi bớt đi khá nhiều. Chẳng biết là mình còn có thể tìm ai đó phù hợp hay không. Mình dân văn phòng, khá là trầm tính và ít nói. Sau những giờ phút làm việc căng thẳng và mệt mỏi thì hời gian rảnh mình thường hay nghe chuyện để quên đi ngày tháng....
Mà thôi mình cũng chẳng muốn dài dòng thêm nữa. Nếu ai đó cảm thấy mình phù hợp thì có thể kết bạn với mình qua zalo này:
03 sáu sáu 346 bốn bốn bảy
Nếu thực sự lần này không thể tìm được ai nữa, thì chắc có lẽ cả đời này mọi thứ vẫn chỉ là giấc mơ.