Ta có trách gì đâu? Em đừng khóc!
Không một đôi? Tan hợp bởi lẽ thường
Vần túng thiếu, ngôn từ sao thịnh vượng?
Hà! Cớ gì em thủ tiết đau thương?
Tẩy rửa sạch hồng trần! Cuộc nhiễu nhương
Buông vai rũ: Những sầu bi nặng gánh
Trời thênh thang, mi ngoan hiền ráo hoảnh
Trong veo cười như một thuở Sen thô.
Hôm chắp tay, ăn năn bằng Kinh khổ
Sẻ manh nha, hót những tiếng bất ngờ
"Ta từ ấy" như cây đèn dầu nhỏ
Khêu tim lên, đốt mấy bận vẫn THỪA.
P/s:
# "Vắng mợ chợ vẫn đông"
- Mợ Chảnh bán Thơ chợ kia, "thảy" thơ lên bàn chưa tròn 12h, trên dưới 100 khách ghé xem, mua.
- Mợ Chảnh chỉ đối đáp khách "hợp gu thuận nhãn".
- Vài Khứa nhận ra Mợ, hỏi "Có phải Mợ là ... vv".
Mợ thẳng thừng tính chướng khí đáp: Vâng bác. Đúng là em...vv
• Khách đến xem,mua thơ ngày càng đông.
*Một bài thơ hai số phận
# Vắng một Gái Già, Trà vẫn tươi
Chị lo làm chi, thêm ốm người ?
Đất lành Gà lui, thời Ngỗng tới
Mánh lới trò đời, ngẫm cũng vui.