Hà Nội Ngày Xưa
Ha ha, lại suy nghĩ kiểu chém gió, bạt trời coi đời như ánh liếc rùi hunh đệ.Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Lòng buồn văn vẻ cũng không tươi sáng nổi.
- Đệ không trách người chỉ trách bản thân không đủ năng lực để giữ người ta ở lại bên mình. Đàn ông mà giờ tay trắng lấy gì để níu kéo người ở lại bên ta, để người ra đi mà nhìn người ta hạnh phúc thì mình cũng ấm lòng.
- Huynh nói đúng " có quỳ gối cũng phải biết đứng dậy thẳng người "
Từ nay phải đứng dậy hiên ngang bán vé số cho đời đây quỳ bán cực quá kkk
"Đệ không trách người chỉ trách bản thân không đủ năng lực để giữ người ta ở lại bên mình. Đàn ông mà giờ tay trắng lấy gì để níu kéo người ở lại bên ta, để người ra đi mà nhìn người ta hạnh phúc thì mình cũng ấm lòng." LẤY gì để níu ....ư....
Người con gái chân thành họ đâu cần bạn giàu có quá đâu. Một bờ vai biết thấu hiểu, một nơi khi bộn bề công việc về bên nhau đầm ấm. Họ sẽ hy sinh cho cậu tất cả để cậu đạt được ước mơ.
Buồn thay là cậu ko ước mơ, ko í chí.. họ thấy mình KHÔNG CÒN Ý NGHĨA với cậu nên ra đi!
Và chúng ta.. ai đó cũng thế, ai đó đọc cũng nên hiểu cuộc đời là vậy.
Cay đắng lắm, cũng sướng khổ buồn vui. Vấn đề là Mình bước đi như thế nào cho phù hợp. Điều đó cần suy nghĩ động não chút, chứ đừng bỏ quăng đi. Làm như vậy thì cả Nam hay Nữ... chúng ta có đòi hỏi đi nữa, có may mắn đi nữa, cái gì ko phải là của mình thì cũng mãi không là của mình!