Tuổi thơ mình làm gì có trâu mà chăn! Mình theo ba mẹ đi công trình. Cứ hai hay 3 năm lại dời nhà, nên nhà mình không phải dân làm nông. Nghe kể lại như này na!Một bài thơ hay còn nhớ cho tuổi thơ. Bạn viết tiếp lưu bút online đi, đọc thấy rất hay. Viết xem có đoạn nào những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng ko ^^
---
Xin cho tôi trở lại những ngày xưa
Cái thuở vô tư mải nói cười
Cái thuở trốn nhà ra mương tắm
Cái thuở khóc nhè bởi đòn đau.
Cho tôi làm lại kẻ chăn trâu
Í ới gọi nhau mỗi buổi chiều
Túm bẩy tụm ba ngồi vun cột
Xếp hàng rồng rắn kéo lên mây.
cho tôi mơ mộng đến lạ thay
Những ngày gió bấc hanh nứt má
Mỗi đứa trên tay lò đất nhỏ
Nghêu ngao sưởi ấm cả đông dài.
Cho tôi gom lại những tháng ngày
Vang khúc đồng dao hương đồng nội
Cho tôi níu thời gian quá vội
Giữ mãi trong mình tuổi thơ tôi
Nhà mình ở trong khu nhà công ty xây. Mình thì không thích học mẫu giáo nên mẹ hay nhốt trong nhà khoá cửa lại, trưa về mẹ nấu cơm cho ăn. Ngày đó nhà mình có nuôi 1 con kiki, mỗi lần nhốt trong nhà là kiki và mình thi nhau ị và tè. Nhưng 3 tuổi thì mình ý thức hơn, mình ngồi bô đàng hoàng sang chảnh đồ. Con kiki thì chỉ có ra sàn nhà thôi. Sàn láng xi măng mà, nó ị còn đỡ chứ tè thì 3 ngày chưa hết thơm, mùi đó thì kinh khủng không thể tưởng tượng. Đc đâu mấy ngày,Mẹ mới bàn với bố đục tường cho ẻm đi ra đường. Bạn đầu em kiki nhỏ xíu,co 2 kg thôi. Nhưng do nhiều khi uống sữa thừa và ăn uống điều độ càng ngày e càng lớn, trổ mã, phổng phao, đẹp trai lắm ah! Cái tường lại phải đục thêm, sau đó chắn lại bằng thanh gỗ. Để êm ra ngoài đi tiêu đi tiểu thì ít, đi tán gái thì nhiều !
và từ đó, mẹ cứ khoá cửa đi! Con hứa với mẹ là sẽ không ra ngoài bằng cửa chính đâu. Con ra bằng chỗ khác. Con chó nó còn to hơn con mà !!!!
Đi chơi hăng say nhưng không biết canh giờ! Với lại bữa đó đi chơi khu D. Cách nhà 5 khu, bác gái mình hay xin ăn táo bế đi chơi cho ăn đám giỗ chùa, ngu gì không đi.
Bữa đó tự nhiên bố đột nhiên mắc chứng về sớm. Mở cửa ra thì con kiki chạy lại vẫy đuôi mừng mừng , còn con mình thì không thấy đâu!. Bố hoảng quá tưởng bị té ở đâu! Cũng ngó thử xuống bể nước kiếm xem có tự tử trong đó không mà có đâu.
chạy khắp khu tìm hoài không thấy, bố còn kêu gọi 500 anh em ,mấy cô dì chú bác hàng xóm tìm.
Cái thời một ngàn chín trăm hồi đó làm gì có điện thoại để gọi. Ăn uống linh đình xong thì tầm đâu 3 giờ mình lon ton đi về.
Mẹ thì nước mắt ngắn nước mắt dài, bố thì mặt đỏ tía tai.
Sau lần đó, con kiki được làm món cầy tơ bảy món để cho 500 anh em, cảm ơn đã hỗ trợ chúng em trong công cuộc đi tìm trẻ lạc.
Cái lỗ chó cũng không còn nốt.
Đời em lại trở về sau cánh cửa kia!
Bữa nào rảnh rảnh kể tiếp nghe chơi vụ đi ăn trộm xoài nhà người ta mà gặp ma!