Sau chuỗi ngày hít drama muốn bể phổi. Thì ta lại tìm về mối tình đầu...để có chút niềm tin hoặc đơn giản là 1 câu chuyện nhẹ nhàng để xoa dịu những "tâm hồn mong manh" không mệt mỏi hóng drama mấy ngày qua.
[ Sau bao năm, giờ nhìn lại em đã thay đổi rồi thay đổi hoàn toàn, chẳng còn là cô gái năm đó. Nhưng Anh vẫn vậy, vẫn là Anh của nhiều năm trước. Vẫn đứng đấy, phía sau lưng em. Nhưng thật ra Anh cũng đã thay đổi rồi, Anh đã dịu dàng hơn trước, Anh sẽ nói xin lỗi và nói thương em, Anh đối với em tốt hơn 1 vạn phần lúc trước. Nhưng mà, khi con chim đã thoát khỏi lồng thì làm sao thõa lòng với vùng trời nhỏ bé ?
Vào 1 buổi chiều của nhiều năm trước, Anh đã thì thầm với em rằng Anh bảo em sẽ hối hận, em sẽ thay lòng. Nhưng nếu Anh biết em sẽ hối hận sẽ thay lòng sẽ say mê những vầng thái dương mới. Sao Anh lại buông tay để em ra thế giới bên ngoài, nơi không còn là vùng đất ngự trị của Anh. Anh chính là như vậy Anh chỉ đứng đấy và chờ khi em mệt mỏi nhìn lại sẽ thấy Anh. Vì sao Anh phải bao dung em như vậy ? Chẳng lẽ vì cảm giác tội lỗi và muốn bù đắp chăng ?
Nhưng dù sao thì Anh cũng đã đúng.:M21:
Em hỏi rằng: "Anh không định kết hôn sao".
Anh trả lời: "Anh sẽ".
Em hỏi rằng: "Anh sẽ lấy ai". Anh nói rằng " Lấy em " .
Em chỉ cười, vì chắc cả Anh và em đều biết. Có lẽ nếu lúc trước Anh chỉ cần đối tốt với em 1 chút và giữ e ở lại thì chắc chúng ta bây giờ đã khác rồi. Nhưng chính là không thể có cái gọi là " có lẽ" hoặc " nếu như ". Lúc em cần Anh không thể cho, lúc Anh sẳn sàng cho thì em đã không còn cần.]:smile (13):
Anh là tình yêu đầu tiên của em,
Là người đàn ông đầu tiên của em,
Là vết chu sa trong lòng em,
Là những năm tháng không bao giờ quên của em,
Nhưng cũng sẽ chỉ là những năm tháng đã qua,
Và em thì còn cả tương lai phía trước.
[Chàng chăn cừu đã bỏ đi xa]
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái khác
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
(Sưu tầm)