Mình xin phép được viết ra câu chuyện của chính bản thân, dù biết có thể sẽ bị ném đá, bị phán xét đủ điều, nhưng trong lòng mình thật sự đã quá nặng nề, không thể giữ thêm được nữa. Mình 32 tuổi, đã kết hôn được 7 năm và có một bé trai 6 tuổi với chồng. Nhìn bên ngoài, gia đình mình khá êm ấm, chồng đi làm ổn định, kinh tế vừa đủ, không giàu có gì nhưng cũng không thiếu thốn. Ai nhìn vào cũng nói mình may mắn, có chồng yêu thương, có gia đình chồng khá dễ tính. Nhưng phía sau, mình lại đang mắc phải một sai lầm quá lớn – mình ngoại tình với chính em trai chồng, và giờ giữa chúng mình còn có một đứa con chung.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây hơn 2 năm. Lúc đó em chồng mới ra trường, chưa đi làm, còn ở chung nhà với vợ chồng mình và bố mẹ. Vì công việc của chồng thường xuyên phải đi công tác xa, nhà chỉ còn mình và em ấy, lâu dần chúng mình có nhiều thời gian tiếp xúc, nói chuyện. Ban đầu chỉ là những câu đùa vui, những quan tâm nho nhỏ. Mình vốn nghĩ đơn giản, xem em ấy như em ruột. Nhưng rồi trong một đêm mưa, mình yếu lòng, hai người đã đi quá giới hạn. Sau lần đó, mình tưởng sẽ dừng lại, coi như chưa có gì, nhưng không ngờ mọi thứ lại cuốn mình đi.
Chúng mình cứ lén lút bên nhau, vừa tội lỗi vừa đam mê. Mình biết điều này là trái đạo lý, là không thể chấp nhận được, nhưng cảm xúc khi ở cạnh em ấy lại khiến mình khó lòng dứt bỏ. Em ấy cũng nói yêu mình thật sự, không chỉ là sự bồng bột. Chuyện kéo dài cho đến khi mình phát hiện có thai. Lúc đó chồng cũng đang đi công tác dài ngày, và mọi tính toán đều chỉ ra đứa bé không thể là con của chồng. Em ấy khuyên mình nên bỏ, nhưng mình không nỡ. Thế là mình quyết định giữ lại đứa bé, và nói dối rằng đó là con của chồng.
Hiện tại, bé gái đã hơn một tuổi. Chồng mình yêu thương con vô cùng, chưa bao giờ nghi ngờ. Nhìn cảnh chồng bế con cười vui, mình vừa thấy hạnh phúc vừa thấy tội lỗi đến mức nghẹt thở. Em chồng giờ đã đi làm xa, ít về, nhưng mỗi khi nhìn con bé, cả hai chúng mình đều biết đó là bí mật chung. Thỉnh thoảng, em ấy nhắn tin hỏi thăm con, giọng điệu đầy yêu thương mà mình không biết phải trả lời thế nào.
Mình đang sống trong một mớ bòng bong. Một mặt mình muốn giữ mái ấm này, không để chồng và gia đình tan nát. Một mặt khác, tình cảm với em ấy lại chưa thể dứt hẳn. Cả hai đều không dám công khai, cũng không dám nghĩ xa hơn, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt nhau, cảm xúc lại dâng trào. Nhiều đêm mình không ngủ được, ôm con gái nhỏ mà nước mắt cứ rơi. Mình sợ một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày.
Nếu chồng phát hiện, mình chắc chắn sẽ mất tất cả: chồng, gia đình, cả đứa con trai lớn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng giấu mãi thì lương tâm không yên. Em ấy thì vẫn khuyên mình cứ sống như hiện tại, coi như chưa có gì, chỉ cần trong lòng hiểu là được. Nhưng mình biết, đâu đó sẽ có ngày bí mật không còn là bí mật nữa.
Mình viết ra đây không phải để tìm sự bênh vực. Mình biết những gì mình làm là sai, là tội lỗi, là phản bội cả chồng lẫn gia đình. Nhưng thật sự mình quá bế tắc, không biết phải làm thế nào cho đúng nữa. Mình nên thú nhận hết để giải thoát cho bản thân, hay nên tiếp tục im lặng để giữ gìn hạnh phúc bề ngoài? Nếu một ngày nào đó chồng biết, liệu có còn đường quay lại cho mình không?
Mình mong nhận được lời khuyên từ mọi người. Dù có trách mắng, mình cũng xin lắng nghe. Chỉ là một người phụ nữ đã sa ngã, giờ đang không biết phải đi tiếp thế nào…
Mọi chuyện bắt đầu cách đây hơn 2 năm. Lúc đó em chồng mới ra trường, chưa đi làm, còn ở chung nhà với vợ chồng mình và bố mẹ. Vì công việc của chồng thường xuyên phải đi công tác xa, nhà chỉ còn mình và em ấy, lâu dần chúng mình có nhiều thời gian tiếp xúc, nói chuyện. Ban đầu chỉ là những câu đùa vui, những quan tâm nho nhỏ. Mình vốn nghĩ đơn giản, xem em ấy như em ruột. Nhưng rồi trong một đêm mưa, mình yếu lòng, hai người đã đi quá giới hạn. Sau lần đó, mình tưởng sẽ dừng lại, coi như chưa có gì, nhưng không ngờ mọi thứ lại cuốn mình đi.
Chúng mình cứ lén lút bên nhau, vừa tội lỗi vừa đam mê. Mình biết điều này là trái đạo lý, là không thể chấp nhận được, nhưng cảm xúc khi ở cạnh em ấy lại khiến mình khó lòng dứt bỏ. Em ấy cũng nói yêu mình thật sự, không chỉ là sự bồng bột. Chuyện kéo dài cho đến khi mình phát hiện có thai. Lúc đó chồng cũng đang đi công tác dài ngày, và mọi tính toán đều chỉ ra đứa bé không thể là con của chồng. Em ấy khuyên mình nên bỏ, nhưng mình không nỡ. Thế là mình quyết định giữ lại đứa bé, và nói dối rằng đó là con của chồng.
Hiện tại, bé gái đã hơn một tuổi. Chồng mình yêu thương con vô cùng, chưa bao giờ nghi ngờ. Nhìn cảnh chồng bế con cười vui, mình vừa thấy hạnh phúc vừa thấy tội lỗi đến mức nghẹt thở. Em chồng giờ đã đi làm xa, ít về, nhưng mỗi khi nhìn con bé, cả hai chúng mình đều biết đó là bí mật chung. Thỉnh thoảng, em ấy nhắn tin hỏi thăm con, giọng điệu đầy yêu thương mà mình không biết phải trả lời thế nào.
Mình đang sống trong một mớ bòng bong. Một mặt mình muốn giữ mái ấm này, không để chồng và gia đình tan nát. Một mặt khác, tình cảm với em ấy lại chưa thể dứt hẳn. Cả hai đều không dám công khai, cũng không dám nghĩ xa hơn, nhưng mỗi khi nhìn vào mắt nhau, cảm xúc lại dâng trào. Nhiều đêm mình không ngủ được, ôm con gái nhỏ mà nước mắt cứ rơi. Mình sợ một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày.
Nếu chồng phát hiện, mình chắc chắn sẽ mất tất cả: chồng, gia đình, cả đứa con trai lớn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng giấu mãi thì lương tâm không yên. Em ấy thì vẫn khuyên mình cứ sống như hiện tại, coi như chưa có gì, chỉ cần trong lòng hiểu là được. Nhưng mình biết, đâu đó sẽ có ngày bí mật không còn là bí mật nữa.
Mình viết ra đây không phải để tìm sự bênh vực. Mình biết những gì mình làm là sai, là tội lỗi, là phản bội cả chồng lẫn gia đình. Nhưng thật sự mình quá bế tắc, không biết phải làm thế nào cho đúng nữa. Mình nên thú nhận hết để giải thoát cho bản thân, hay nên tiếp tục im lặng để giữ gìn hạnh phúc bề ngoài? Nếu một ngày nào đó chồng biết, liệu có còn đường quay lại cho mình không?
Mình mong nhận được lời khuyên từ mọi người. Dù có trách mắng, mình cũng xin lắng nghe. Chỉ là một người phụ nữ đã sa ngã, giờ đang không biết phải đi tiếp thế nào…