gem
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
660075
Since
25/9/25
Bài viết
1
Like
24
TBD
50,000VNĐ
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo miền Trung, nơi có nắng gió rát mặt, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, mùa hè thì gió Lào thổi khô cả ruộng đồng. Tôi không được học cao, hết cấp ba thì thôi, đi làm thuê đủ nghề. Hồi ấy, mạng internet mới về làng, bà con ít người dùng, còn tôi thì may mắn được ông anh họ mua cho cái máy tính cũ để học gõ văn bản, đánh máy thuê. Thế rồi từ cái máy tính ấy, tôi biết tới cái gọi là “diễn đàn”.


Ngày đó, tôi hay vào mấy diễn đàn tuổi trẻ, nơi người ta chia sẻ tâm sự, viết nhật ký, đăng thơ. Tôi cũng chỉ vào đọc cho vui, chứ nào có nghĩ rồi mình sẽ quen được chồng qua đó. Vậy mà, duyên số run rủi sao, tôi lại gặp anh.


Anh hồi đó là một thành viên tích cực, viết nhiều bài chia sẻ, cách nói chuyện chân thật, gần gũi. Anh không dùng những lời hoa mỹ, cũng chẳng tán tỉnh ai, nhưng đọc vào thấy có sự chân thành. Tôi nhớ lần đầu tôi trả lời bình luận của anh, chỉ là góp ý cho bài thơ anh đăng, rằng “thơ anh thật mộc, dễ thương như giọng quê”. Ai dè, từ đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.


Ban đầu là những tin nhắn vu vơ trên diễn đàn, rồi dần dần chúng tôi xin nick Yahoo, ngày nào cũng chat. Anh hơn tôi ba tuổi, làm công nhân ở một khu công nghiệp cách quê tôi gần trăm cây số. Mỗi lần đi làm về, anh bật máy, thấy tôi online là chào hỏi liền. Tôi thì cũng chờ cái nick của anh sáng để nói chuyện. Có bữa, hai đứa nói chuyện tới tận nửa đêm, quên cả ngủ.


Tôi còn nhớ rõ cái cảm giác hồi ấy: vừa hồi hộp, vừa lo sợ, vừa vui sướng. Hồi đó ở quê tôi, chuyện quen nhau qua mạng bị coi là “ảo”, là “viển vông”. Nhiều người nói con gái quen trai qua mạng là dễ bị lừa, tôi cũng sợ lắm. Nhưng mỗi lần nghĩ tới anh, đọc những dòng chữ chân chất anh gửi, tôi lại thấy an tâm.


Rồi có ngày, anh đề nghị gặp mặt. Tôi vừa háo hức, vừa lo. Anh bảo cuối tuần được nghỉ, sẽ đi xe máy về quê tôi, mượn cớ thăm bạn, rồi hẹn gặp tôi ngoài quán cà phê nhỏ đầu làng. Tôi nhớ hôm đó mình mặc bộ áo dài tay màu xanh nhạt, mái tóc tết gọn gàng. Khi thấy anh bước vào, tôi vừa ngại vừa run. Anh ngoài đời đúng như trên mạng: dáng người gầy, cao cao, gương mặt rám nắng, nụ cười hiền lành. Câu đầu tiên anh nói là: “Gặp rồi, thấy em còn hiền hơn trên mạng.” Nghe vậy, tôi đỏ cả mặt.


Sau lần ấy, chúng tôi gặp nhau thêm nhiều lần nữa. Anh hay tranh thủ cuối tuần về quê thăm tôi, chở tôi đi ăn chè, ra bờ sông hóng gió. Tình cảm cứ thế lớn dần. Nhưng yêu nhau chưa bao lâu thì sóng gió ập đến.


Bố mẹ tôi biết chuyện, phản đối dữ lắm. Mẹ bảo: “Con gái, yêu đương qua mạng sao tin được, lỡ nó lừa thì sao? Người ta ở xa, mai này khổ cực con phải gánh.” Bố thì im lặng, nhưng tôi thấy ánh mắt ông cũng đầy lo lắng. Tôi khóc nhiều lắm, vì thương cha mẹ, mà cũng thương anh. Tôi kể cho anh nghe, anh chỉ nói một câu: “Anh sẽ cố chứng minh cho gia đình em thấy, anh thương em thật lòng.”


Thế rồi anh làm thật. Tháng nào cũng về quê thăm, không ngại xa, không ngại mưa nắng. Có khi anh về chỉ để đứng ngoài ngõ, chào hỏi cha tôi một tiếng, biếu mẹ tôi gói quà nhỏ rồi lại đi. Dần dần, bố mẹ cũng thấy được sự kiên trì của anh. Mẹ tôi tuy còn dè dặt, nhưng đã bớt gay gắt.


Yêu nhau được hai năm thì chúng tôi quyết định cưới. Đám cưới quê đơn sơ, chẳng có gì sang trọng, chỉ có mấy bàn tiệc, họ hàng, xóm làng tới chúc mừng. Hôm đó tôi mặc áo dài đỏ, trong lòng vừa vui, vừa run, vừa biết ơn số phận đã cho mình gặp được người đàn ông ấy.


Về làm vợ chồng, đời sống chẳng phải màu hồng như trong mơ. Chúng tôi ra riêng, thuê phòng trọ nhỏ nơi gần chỗ anh làm. Tôi cũng xin vào làm công nhân, lương ít ỏi. Tháng nào cũng phải tính toán chi li, nhiều lúc cơm chỉ có rau với trứng. Nhưng nhờ có nhau, chúng tôi vượt qua được. Tôi hay nghĩ: “Chỉ cần hai vợ chồng thương nhau, thì nghèo mấy cũng chịu được.”


Rồi con trai đầu lòng ra đời. Tôi nhớ những đêm con khóc, anh thức trắng cùng tôi, bế con trên tay đi tới đi lui. Anh vụng về lắm, nhưng ánh mắt đầy yêu thương. Có lúc tôi mệt mỏi, cáu gắt, nhưng anh chẳng giận, chỉ ôm vai tôi bảo: “Có anh đây rồi, ráng thêm chút nữa.”


Khi con trai lên ba, chúng tôi sinh thêm bé gái. Vậy là đủ nếp đủ tẻ. Hai đứa nhỏ chính là niềm vui, là động lực để chúng tôi cố gắng. Nhìn con ríu rít bên nhau, tôi nhiều lần bật khóc vì hạnh phúc. Ai ngờ cái duyên từ một diễn đàn xa lạ, cuối cùng lại đưa tôi có một mái ấm thế này.


Giờ đây, sau gần mười năm bên nhau, tôi thấy mình may mắn lắm. Sóng gió thì đời ai mà không có. Có những lần vợ chồng cũng cãi vã, giận hờn. Nhưng rồi, chúng tôi học cách nhường nhịn, đặt con cái và tình nghĩa lên trên cái tôi. Anh vẫn là người đàn ông hiền lành, trách nhiệm, còn tôi thì vẫn là cô gái quê, chẳng khéo ăn nói, chỉ biết vun vén gia đình.


Mỗi khi nhớ lại quãng đường đã đi, từ những tin nhắn ngập ngừng trên diễn đàn, tới những ngày cơ cực trong căn phòng trọ, tôi càng tin rằng tình yêu thật sự không cần màu mè, chỉ cần có niềm tin và sự chân thành.

UAnDt.png


Có người hỏi tôi: “Có bao giờ chị hối hận vì lấy chồng quen qua mạng không?” Tôi cười, nói: “Không. Vì nhờ cái mạng mà tôi có được gia đình hôm nay.”


Tôi kể câu chuyện này không phải để khoe khoang, mà để ai đó, những cô gái còn đang hoang mang, băn khoăn khi yêu qua mạng, có thêm niềm tin. Tình yêu có thể bắt đầu từ bất cứ đâu, quan trọng là hai người có đủ chân thành và kiên nhẫn để đi cùng nhau đến cuối hay không.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Back
Top Bottom