Em nói anh rồi, thành phố này tuy nhỏ nhưng nếu ko chủ đích tìm thì sẽ ko gặp nhau.
Em vẫn ở đây, anh vẫn ở đấy, cách nhau chỉ mấy km, nhưng mình ko khi nào vô tình thấy nhau nữa. Có những lúc em ráng đảo mắt quanh bãi xe rộng lớn để tìm một bóng xe quen thuộc nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có em và hàng ngàn chiếc xe khác. Có những khi em vào một quán quen, chợt nghĩ rằng anh có thể sẽ lui tới, nhưng ko có em quán cũng thành xa lạ với anh. Và biết bao lần em đi qua góc đường nội khu anh hay đứng chờ em. Người và xe vẫn huyên náo như thế, chỉ là ko còn chúng ta nữa.
Khi những mối tình đi qua, khi nước mắt đã đi qua.
Em đã dần quen với việc tự làm mọi thứ, như khi chưa có anh. Dễ thôi, bởi khi ko còn ai để dựa dẫm, người phụ nữ nào cũng sẽ tự trưởng thành. Em cũng ko còn dằn vặt về chuyện đứt gãy của chúng ta. Vốn dĩ cuộc đời này, mỗi đoạn hành trình gặp được một người đồng hành hợp ý, thế là đủ vui.
Họ nói cách tốt nhất để chóng quên một người là yêu một người mới. Anh nói xem em nên ko? Em có năng khiếu, anh biết mà.
Em vẫn ở đây, anh vẫn ở đấy, cách nhau chỉ mấy km, nhưng mình ko khi nào vô tình thấy nhau nữa. Có những lúc em ráng đảo mắt quanh bãi xe rộng lớn để tìm một bóng xe quen thuộc nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có em và hàng ngàn chiếc xe khác. Có những khi em vào một quán quen, chợt nghĩ rằng anh có thể sẽ lui tới, nhưng ko có em quán cũng thành xa lạ với anh. Và biết bao lần em đi qua góc đường nội khu anh hay đứng chờ em. Người và xe vẫn huyên náo như thế, chỉ là ko còn chúng ta nữa.
Khi những mối tình đi qua, khi nước mắt đã đi qua.
Em đã dần quen với việc tự làm mọi thứ, như khi chưa có anh. Dễ thôi, bởi khi ko còn ai để dựa dẫm, người phụ nữ nào cũng sẽ tự trưởng thành. Em cũng ko còn dằn vặt về chuyện đứt gãy của chúng ta. Vốn dĩ cuộc đời này, mỗi đoạn hành trình gặp được một người đồng hành hợp ý, thế là đủ vui.
Họ nói cách tốt nhất để chóng quên một người là yêu một người mới. Anh nói xem em nên ko? Em có năng khiếu, anh biết mà.