Sáng dậy, không còn ai giành chăn với tôi. Tôi vừa vui vì cuối cùng cũng được cuộn tròn ngủ nướng thêm chút nữa, nhưng lại buồn vì chẳng còn tiếng em gọi dậy, chẳng còn những lời càu nhàu dễ thương: "Dậy đi, lười thế thì ai chịu nổi!".
Đến bữa trưa, tôi tự do gọi món mình thích, không phải...