Nay mình thấy trống vắng tuổi đôi mươi qua. Mình hiện tại đã 27 rồi. Tay trắng. Áp lực trang lứa, gia đình, tiền bạc khiến mình thành 1 con người đầy ắp suy nghĩ toxic về xã hội. Vài năm trước cuộc đời cũng màu hồng lắm nhưng có ai mà không bị ngộ nhận đâu.
Đôi lời chân thành với em, đừng nghĩ anh dạy đời.
Em nói trắng tay, có lẽ không tiền, không sự nghiệp, không người yêu? Tuổi này là phải đi làm được vài năm rồi, phải hiểu rõ bản thân có thế mạnh gì, có đam mê gì. Giờ việc tìm bạn gái không phải là ưu tiên đâu, hãy lo sự nghiệp trước đã, rồi gái sẽ tự đến. Giờ yêu ngây thơ chỉ có các cháu cấp 2 thôi, chứ e là lên cấp 3 và đại học thì các cháu cũng chỉ muốn kết bạn với người có chút sự khác biệt, thậm chí có tuổi cũng chả sao.
Hơi phũ phàng, nhưng anh nói thật, nếu một người làm 10 năm một nghề mà chưa vươn tới đỉnh cao của nghề đó thì chỉ có thể là do 1 trong 3 lý do sau:
1. Trí tuệ có khiếm khuyết
2. Thiếu nghị lực, thiếu quyết tâm
3. Cả 1. và 2.
Nếu em cứ tiếp tục sống thờ ơ với bản thân thì dễ rơi vào trường hợp trên lắm.
Đừng đổ tại số phận, đừng đổ tại xuất phát điểm, trong 99% nghề nghiệp trí tuệ hay xuất phát điểm đều không phải là yếu tố quyết định, mà ai nghị lực hơn, ai quyết tâm hơn, người đó sẽ thắng. Nếu mỗi cuối tuần em ko phân tích được tuần qua mình làm cái gì chưa tốt, lẽ ra phải làm gì để tốt hơn, thì chưa hề nghiêm túc với nghề nghiệp.