Không hẳn cứ là đánh đập bạo hành ngược đãi (thể xác + tinh thần) con cái mới được xem là toxic. Chẳng qua đây là hình thức toxic dễ thấy và phổ biến hơn cả mà thôi.
Còn một loại toxic khác, là những cha mẹ chiều con thái quá, theo kiểu sẵn sàng "hái sao trên trời" để làm con vui.
Nửa đêm con thèm trà sữa cũng sẵn sàng lục tung cả thành phố mua trà sữa cho con, cơm bưng nước rót hầu hạ con, không để con đụng tay đụng chân làm bất cứ thứ gì (với lý do "thương con") vân vân...
Nhưng đồng thời, cũng chính những ông bố bà mẹ này, trong những phút giây không làm chủ cảm xúc, sẵn sàng mắng chửi con bằng những lời lẽ tục tằn nhất, chê bai nó không biết làm gì (trong khi mình chưa bao giờ để nó làm gì), hoặc kể lể công trạng cơm bưng nước rót mua trà sữa cho nó lúc nửa đêm (dù đó là mình tự nguyện làm, chứ nó cũng không ép mình được). Vân vân...
Thay vào đó, lúc con họ đòi trà sữa lúc nửa đêm, điều họ cần làm là ôn tồn giải thích tại sao họ không thể đáp ứng yêu cầu đó, và yêu cầu đó không phù hợp ra làm sao.
Tương tự, họ không cần phải cơm bưng nước rót hầu hạ con, mà chỉ cần dạy nó TỰ LÀM những việc đó.
Không phải là họ không thương con, mà trái lại, họ rất thương con, nhưng khốn nỗi, do không được đi kèm bằng sự duy lý, tỉnh táo, phân biệt đúng-sai, kiến thức tâm sinh lý, và nhất là kỹ năng LÀM CHỦ CẢM XÚC, nên cái "thương" của họ thật ra rất mù quáng, càn rỡ, và về lâu dài làm hại lợi ích của con họ nhiều hơn làm lợi cho nó.
Và trên tất cả, thứ "tình thương" mù quáng gần giống bản năng động vật này sẽ làm hại chính mối quan hệ giữa họ và con cái họ, vì đơn giản họ không bao giờ đáp ứng những cái con họ thật sự CẦN, mà chỉ cung phụng nó những gì nó MUỐN.
Cho nên, việc tu tâm dưỡng tính, liên tục trau dồi tinh thần, kiến thức, lý trí là việc mỗi chúng ta phải làm, mỗi ngày, 24/7, ngay từ khi chúng ta chưa có con.
Vì nếu đợi đến lúc có con mới bắt đầu phát triển bản thân, thì e đã quá muộn rồi.
Những thằng nhóc to đùng cao 1m8 nặng 80kg vẫn ngồi sau xe máy để bà mẹ còm cõi chở, những ông nhóc học đến lớp một vẫn phải để mẹ xúc cơm, những câu chuyện mẹ lén đi mua ma túy để đáp ứng cơn nghiện cho thằng con U30 đang vật vã trong phòng... chính là loại cha mẹ toxic tôi đang bàn.
Họ toxic không phải vì họ không thương con, mà vì họ thương con một cách ngu dốt mù quáng như động vật.
Và "thương con mù quáng như động vật" và "không thương con" đều gây hại cho con như nhau.
Những đứa con bị nuôi dạy sai cách, sau này khi lập gia đình và có con, thì đa phần cũng lập lại cách nuôi dạy sai cách tương tự. Đó là lý do tôi tin rằng sự ngu dốt có tính di truyền.
Thêm một điều hài hước nữa là, dù tận tụy cơm bưng nước rót là vậy, nhưng các vị phụ huynh này hoàn toàn không có kỹ năng lắng nghe con, không có kỹ năng thấu cảm tâm sinh lý của con, không có khái niệm tôn trọng riêng tư và cảm xúc lẫn suy nghĩ của cá nhân con... Vì trong vô thức, họ cho rằng cái sự TẬN TỤY PHỤC DỊCH của họ là ĐỦ để họ tự cho mình cái quyền được ÁP ĐẶT Ý CHÍ chủ quan (và phần nhiều ngu dốt) của họ lên con cái.
Hậu quả là, trong đa số trường hợp, càng lớn, con cái họ càng ít gần gũi họ, càng ít chịu chia sẻ tâm sự trò chuyện cùng họ. Và điều này khiến họ vô cùng đau khổ, vì họ không thể hiểu tại sao họ đã "hái sao trên trời", đã cơm bưng nước rót, đã chiều chuộng phục dịch con mình đến vậy, mà sao nó cứ lạnh nhạt xa lánh mình???
Do họ chỉ luôn đối xử với con mình theo cách HỌ NGHĨ NÓ MUỐN, chứ không phải theo cách nó THẬT SỰ CẦN.
Những phụ huynh này, họ gần như không có khả năng TỰ NHẬN THỨC.
Ngu dốt, thiếu kiến thức + bản năng mù quáng sẽ luôn là combo hủy diệt mọi mối quan hệ.
Và tất nhiên, tạng phụ huynh toxic này luôn chực chờ kể công sinh thành dưỡng dục, luôn sẵn sàng mắng con là "bất hiếu" khi nó nói hoặc làm gì trái ý mình. Thiếu nhận thức và ngu dốt nó khổ vậy.
Vài dòng.
Còn một loại toxic khác, là những cha mẹ chiều con thái quá, theo kiểu sẵn sàng "hái sao trên trời" để làm con vui.
Nửa đêm con thèm trà sữa cũng sẵn sàng lục tung cả thành phố mua trà sữa cho con, cơm bưng nước rót hầu hạ con, không để con đụng tay đụng chân làm bất cứ thứ gì (với lý do "thương con") vân vân...
Nhưng đồng thời, cũng chính những ông bố bà mẹ này, trong những phút giây không làm chủ cảm xúc, sẵn sàng mắng chửi con bằng những lời lẽ tục tằn nhất, chê bai nó không biết làm gì (trong khi mình chưa bao giờ để nó làm gì), hoặc kể lể công trạng cơm bưng nước rót mua trà sữa cho nó lúc nửa đêm (dù đó là mình tự nguyện làm, chứ nó cũng không ép mình được). Vân vân...
Thay vào đó, lúc con họ đòi trà sữa lúc nửa đêm, điều họ cần làm là ôn tồn giải thích tại sao họ không thể đáp ứng yêu cầu đó, và yêu cầu đó không phù hợp ra làm sao.
Tương tự, họ không cần phải cơm bưng nước rót hầu hạ con, mà chỉ cần dạy nó TỰ LÀM những việc đó.
Không phải là họ không thương con, mà trái lại, họ rất thương con, nhưng khốn nỗi, do không được đi kèm bằng sự duy lý, tỉnh táo, phân biệt đúng-sai, kiến thức tâm sinh lý, và nhất là kỹ năng LÀM CHỦ CẢM XÚC, nên cái "thương" của họ thật ra rất mù quáng, càn rỡ, và về lâu dài làm hại lợi ích của con họ nhiều hơn làm lợi cho nó.
Và trên tất cả, thứ "tình thương" mù quáng gần giống bản năng động vật này sẽ làm hại chính mối quan hệ giữa họ và con cái họ, vì đơn giản họ không bao giờ đáp ứng những cái con họ thật sự CẦN, mà chỉ cung phụng nó những gì nó MUỐN.
Cho nên, việc tu tâm dưỡng tính, liên tục trau dồi tinh thần, kiến thức, lý trí là việc mỗi chúng ta phải làm, mỗi ngày, 24/7, ngay từ khi chúng ta chưa có con.
Vì nếu đợi đến lúc có con mới bắt đầu phát triển bản thân, thì e đã quá muộn rồi.
Những thằng nhóc to đùng cao 1m8 nặng 80kg vẫn ngồi sau xe máy để bà mẹ còm cõi chở, những ông nhóc học đến lớp một vẫn phải để mẹ xúc cơm, những câu chuyện mẹ lén đi mua ma túy để đáp ứng cơn nghiện cho thằng con U30 đang vật vã trong phòng... chính là loại cha mẹ toxic tôi đang bàn.
Họ toxic không phải vì họ không thương con, mà vì họ thương con một cách ngu dốt mù quáng như động vật.
Và "thương con mù quáng như động vật" và "không thương con" đều gây hại cho con như nhau.
Những đứa con bị nuôi dạy sai cách, sau này khi lập gia đình và có con, thì đa phần cũng lập lại cách nuôi dạy sai cách tương tự. Đó là lý do tôi tin rằng sự ngu dốt có tính di truyền.
Thêm một điều hài hước nữa là, dù tận tụy cơm bưng nước rót là vậy, nhưng các vị phụ huynh này hoàn toàn không có kỹ năng lắng nghe con, không có kỹ năng thấu cảm tâm sinh lý của con, không có khái niệm tôn trọng riêng tư và cảm xúc lẫn suy nghĩ của cá nhân con... Vì trong vô thức, họ cho rằng cái sự TẬN TỤY PHỤC DỊCH của họ là ĐỦ để họ tự cho mình cái quyền được ÁP ĐẶT Ý CHÍ chủ quan (và phần nhiều ngu dốt) của họ lên con cái.
Hậu quả là, trong đa số trường hợp, càng lớn, con cái họ càng ít gần gũi họ, càng ít chịu chia sẻ tâm sự trò chuyện cùng họ. Và điều này khiến họ vô cùng đau khổ, vì họ không thể hiểu tại sao họ đã "hái sao trên trời", đã cơm bưng nước rót, đã chiều chuộng phục dịch con mình đến vậy, mà sao nó cứ lạnh nhạt xa lánh mình???
Do họ chỉ luôn đối xử với con mình theo cách HỌ NGHĨ NÓ MUỐN, chứ không phải theo cách nó THẬT SỰ CẦN.
Những phụ huynh này, họ gần như không có khả năng TỰ NHẬN THỨC.
Ngu dốt, thiếu kiến thức + bản năng mù quáng sẽ luôn là combo hủy diệt mọi mối quan hệ.
Và tất nhiên, tạng phụ huynh toxic này luôn chực chờ kể công sinh thành dưỡng dục, luôn sẵn sàng mắng con là "bất hiếu" khi nó nói hoặc làm gì trái ý mình. Thiếu nhận thức và ngu dốt nó khổ vậy.
Vài dòng.
Đính kèm
Sửa lần cuối: