Nhoáng cái mà đã giữa năm. Xưa tự hào tớ đây chả bao giờ bệnh, phỉ phui cái mồm, giờ thì đều đều năm phải 1-2 trận bệnh. Ốm vật vã ra vẫn phải dọn dẹp nàh cửa, con cái cơm nước (ah hơi lố, hôm nào mệt quá thì grab hân hạnh tài trợ chương trình ẩm thực hôm nay) thêm mấy thằng con ghẻ 4 chân hầu như hầu vong, chưa kể vẫn phải lết vô công ty đi vài vòng. Bọn nhỏ trong công ty thấy mặt sợ như sợ cọp. Ôi cái số sống thiện lương mà cuộc đời đưa đẩy đi tạo nghiệp. Nghiệp tụ ngón tay.
Bệnh nằm vật vã bỗng thấy mình trống rỗng. Áp lực công việc bỗng thấy nó vẫn đợi mình được. Con cái vẫn tự lớn được. Chỉ có mình không thương mình, không lo cho mình thì chẳng ai thương mình được
Bệnh nằm vật vã bỗng thấy mình trống rỗng. Áp lực công việc bỗng thấy nó vẫn đợi mình được. Con cái vẫn tự lớn được. Chỉ có mình không thương mình, không lo cho mình thì chẳng ai thương mình được