Chào mọi người. Chúc một ngày an lành.
Lâu nay hổng online. Hổm có chàng trai năm mới hỏi thăm, rủ đi cafe coi phim hổng đi, gửi cho link cái phim. Gone girl. Mình tranh thủ vô coi. Bổ sung kiến thức phim ảnh này nọ lâu rồi cắm mặt mưu sinh cơm áo đã bỏ bê hổng nuôi dưỡng nuông chiều tâm hồn mình gì ráo trọi.
Và mình coi rồi bị suy nghĩ bị ám ảnh. Phim Mỹ hay có cái kết kiểu bất ngờ té ngửa hổng giống ai.. Mình phải lục lọi mò mẫm trên web để tìm hết những nội dung liên quan. Rồi mình đọc truyện. Cô gái mất tích (Gone girl của nhà văn Gillian Flynn). Mình cáo lỗi những ai đã đọc truyện đã coi phim này, vì giờ mình mới coi. Có một đoạn tự sự của anh chồng. Mình trích nha
"Tôi không biết liệu rằng tại thời điểm này chúng ta có còn là những con người thực sự nữa hay không, bởi phần lớn trong chúng ta đều giống như vậy, những thế hệ lớn lên cùng với tivi, phim ảnh và giờ là Internet. Nếu chúng ta bị phản bội, chúng ta biết cần nói những gì, khi một người yêu thương mất đi, chúng ta biết nên nói những gì. Nếu chúng ta muốn xử sự như những gã đàn ông lăng nhăng, những kẻ hợm hĩnh tỏ ra mình thông minh hay như một tên ngốc, chúng ta cũng biết phải nói những gì. Tất cả chúng ta đang hành động theo cùng một kịch bản cũ rích.
Một thời đại khó khăn để có thể làm người, một con người thực sự và đúng nghĩa, thay vì là một tập hợp các đặc tính cá nhân được góp nhặt từ một chiếc máy tự động sản xuất ra vô tận các tính cách.
Và nếu tất cả chúng ta đều đang diễn kịch thì không thể nào tồn tại những thứ như bạn tâm giao, bởi chúng ta đâu có sự chân thật trong tâm hồn.
Điều này dẫn đến một quan điểm mà xem ra cũng chẳng thành vấn đề, bởi khi tôi không phải là một người chân thật thì những người khác cũng sẽ vậy cả thôi.
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được có lại cảm giác chân thật đó."
trích chương 9 truyện Cô gái mất tích (Gone girl của nhà văn Gillian Flynn).
Em sẽ làm điều gì để có được cảm giác chân thật với tâm hồn Anh...
BabyChenie.
Lâu nay hổng online. Hổm có chàng trai năm mới hỏi thăm, rủ đi cafe coi phim hổng đi, gửi cho link cái phim. Gone girl. Mình tranh thủ vô coi. Bổ sung kiến thức phim ảnh này nọ lâu rồi cắm mặt mưu sinh cơm áo đã bỏ bê hổng nuôi dưỡng nuông chiều tâm hồn mình gì ráo trọi.
Và mình coi rồi bị suy nghĩ bị ám ảnh. Phim Mỹ hay có cái kết kiểu bất ngờ té ngửa hổng giống ai.. Mình phải lục lọi mò mẫm trên web để tìm hết những nội dung liên quan. Rồi mình đọc truyện. Cô gái mất tích (Gone girl của nhà văn Gillian Flynn). Mình cáo lỗi những ai đã đọc truyện đã coi phim này, vì giờ mình mới coi. Có một đoạn tự sự của anh chồng. Mình trích nha
"Tôi không biết liệu rằng tại thời điểm này chúng ta có còn là những con người thực sự nữa hay không, bởi phần lớn trong chúng ta đều giống như vậy, những thế hệ lớn lên cùng với tivi, phim ảnh và giờ là Internet. Nếu chúng ta bị phản bội, chúng ta biết cần nói những gì, khi một người yêu thương mất đi, chúng ta biết nên nói những gì. Nếu chúng ta muốn xử sự như những gã đàn ông lăng nhăng, những kẻ hợm hĩnh tỏ ra mình thông minh hay như một tên ngốc, chúng ta cũng biết phải nói những gì. Tất cả chúng ta đang hành động theo cùng một kịch bản cũ rích.
Một thời đại khó khăn để có thể làm người, một con người thực sự và đúng nghĩa, thay vì là một tập hợp các đặc tính cá nhân được góp nhặt từ một chiếc máy tự động sản xuất ra vô tận các tính cách.
Và nếu tất cả chúng ta đều đang diễn kịch thì không thể nào tồn tại những thứ như bạn tâm giao, bởi chúng ta đâu có sự chân thật trong tâm hồn.
Điều này dẫn đến một quan điểm mà xem ra cũng chẳng thành vấn đề, bởi khi tôi không phải là một người chân thật thì những người khác cũng sẽ vậy cả thôi.
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được có lại cảm giác chân thật đó."
trích chương 9 truyện Cô gái mất tích (Gone girl của nhà văn Gillian Flynn).
Em sẽ làm điều gì để có được cảm giác chân thật với tâm hồn Anh...
BabyChenie.
Sửa lần cuối: