Mình xung phong mở bài nhé!
Kỉ niêm học trò thì mình nhiều lắm nhưng mà có một việc mình luôn ấn tượng mãi không quên đc. Mình có một cậu bạn học chung từ cấp 1 lên đến những năm cấp 2. Cậu này trồng cây si mình ko bit từ năm nào nhưng đến năm lớp 5 thì cậu ấy công khai và trong lớp ai cũng biết việc này cả. Mình thì khi đó rất ghét cậu ta, càng ghét hơn khi bị cả lớp gán ghép chung đôi. Nhưng mà lớp 5 thì vẫn còn con nít nên chưa có những bộc lộ cao hơn. Sang đến cấp 2 trong suốt những năm tháng đó, cậu bạn liên tục tặng hoa, tặng quà, viết thư tỏ tình, tất cả đều không ghi tên ng gửi và đc để trong hộc bàn chỗ mình ngồi. Mọi ng và cả mình đều bit là của ai. Mình vẫn nhớ như in ánh mắt và nụ cười mỉm chưng của cậu ấy mỗi khi thấy mình lấy quà của cậu từ trong hộc bàn ra và mình lia mắt tìm chủ nhân đã đặt vào. Nhưng mà lúc đó thật lòng trong bụng mình mỗi khi thấy cái biểu hiện tình cảm của cậu ta nhìn mình thì mình ghét quá trời luôn, chỉ muốn bỏ ra ngoài và quăng cái món quà đó đi cho xong. Nhưng mà mình vẫn lấy mang về nhà, mở ra xem là gì rùi cất đi và chưa hề một lần cảm ơn cậu ấy.
Đến năm học lớp 9, không biết trời xui đất khiến thế nào mà mình và cậu ấy lại được xếp ngồi chung một bàn. Cậu ấy ngồi phía trong, mình phía ngoài. Ngày nào cậu ấy cũng vào sớm hơn mình và cứ ngồi trước sẵn, mình chuyên gia vào sau. Và cái khiến mình ngại ngùng nhứt là cái ánh mắt cậu ta nhìn mình mỗi khi mình tiến lại bàn. Một lần như bao ngày mình bước vào lớp. Vẫn cái ánh mắt trìu mến, chờ đợi ngó mình từ xa dần tiến lại gần. Mình thì luôn giả vờ không nhìn, không quan tâm. Rồi không hiểu sao mình cảm thấy hôm nay có gì đó quái lạ, ánh mắt ấy sao cứ dán chặt vào mình mà như muốn nói một điều gì đó rất quan trọng mà cứ ậm ừ không dám nói. Lần đầu tiên mình quyết định nhìn thẳng vào mắt cậu ta xem là mún gì mà cứ dán mắt vào mình miết thế. Mình trong tâm thế mún gây sự và định hỏi "Đằng ấy muốn gì mà nhìn tôi hoài vậy?". Thế rồi cậu ấy nhẹ nhàng ghé vào tai mình "H quên kéo khóa quần kìa". Trời ơi là trời tui muốn độn thổ luôn, cái cảm giác nó quê quá trời quê, không bit trốn đi đâu. Nhưng mà cũng còn may lúc đó dù rất quê vẫn lí nhí "Cảm ơn nha".
