- Chủ đề Tác giả
- #1
Tôi là một người thợ sửa xe, sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống của tôi chẳng có gì đáng kể – sáng mở tiệm, tối về nhà ăn cơm với mẹ, rồi lại vùi đầu vào công việc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một cô gái xinh đẹp, học cao và làm văn phòng như cô ấy.
Chúng tôi quen nhau trong một lần cô mang xe đến sửa. Hôm đó cô cười rất tươi, cảm ơn tôi sau khi sửa xong chỉ một lỗi nhỏ mà tôi không lấy tiền. Từ đó, thỉnh thoảng cô lại ghé, có khi chỉ để bơm bánh, có khi là để hỏi chuyện vu vơ. Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi thấy tim mình loạn nhịp mỗi khi cô đến.
Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Tôi luôn tự ti vì mình chẳng có gì trong tay – chỉ có đôi bàn tay chai sạn và tiệm sửa xe nhỏ thuê lại của người quen. Nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra khinh thường tôi. Cô nói yêu tôi vì tôi thật thà và biết quan tâm. Chúng tôi đã mơ về một tương lai giản dị: chỉ cần có mái nhà nhỏ, hai người cùng cố gắng, thế là đủ.
Cho đến một ngày, cô báo tin mình mang thai. Lúc đó, tôi vừa sợ vừa vui. Sợ vì chưa đủ điều kiện, vui vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, rằng dù cực khổ mấy tôi cũng lo được. Cô tin tôi, và tôi tin vào bản thân mình.
Nhưng khi chúng tôi đến gặp gia đình cô để xin cưới, mọi thứ tan như bọt biển.
Bố cô đập bàn, nói tôi là “thằng nghèo không biết lượng sức”, mẹ cô khóc nấc, bảo “đừng kéo con gái tôi vào cảnh khổ”. Tôi đứng im, không dám cãi một lời. Tôi biết họ nói không sai – tôi thật sự nghèo. Nhưng tôi cũng biết tôi yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có.
Cô nắm tay tôi khi bị cha mẹ mắng, mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Em tin anh.” Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm cô thật chặt và nói sẽ không để ai chia cắt. Nhưng sau đó, cô dần im lặng, ít nhắn tin hơn, ít gặp tôi hơn. Tôi hiểu, cô đang giằng co giữa tình yêu và gia đình.
Tôi vẫn đến tiệm mỗi ngày, nhưng chẳng còn tập trung được. Đêm nào tôi cũng nghĩ đến cô, đến đứa con đang lớn dần trong bụng mẹ mà tôi chưa được nhìn thấy. Tôi thương cô, thương con, và cả thương chính mình – vì bất lực.
Tôi không trách bố mẹ cô. Ai làm cha mẹ chẳng muốn con mình sống sung sướng. Nhưng tôi chỉ ước họ hiểu rằng, nghèo không đồng nghĩa với việc tôi không thể yêu thương và chăm lo cho cô ấy. Tôi có thể không mua được váy đẹp, không cho cô ở nhà cao cửa rộng, nhưng tôi sẵn sàng làm việc suốt đời để cô không phải đói, không phải tủi thân.
Giờ đây, cô nói muốn suy nghĩ thêm. Tôi không dám ép, chỉ biết nói một câu:
Tôi viết những dòng này, mong được nghe lời khuyên thật lòng từ mọi người. Tôi có nên cố gắng thuyết phục bố mẹ cô thêm lần nữa, hay nên lặng lẽ rút lui, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn như gia đình cô mong muốn? Tôi sợ làm cô khổ, nhưng cũng sợ mất đi đứa con chưa kịp chào đời.
Tôi chỉ là một người đàn ông nghèo, nhưng trái tim tôi thật sự yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Liệu như thế có đủ để giữ cô lại bên mình không?
Chúng tôi quen nhau trong một lần cô mang xe đến sửa. Hôm đó cô cười rất tươi, cảm ơn tôi sau khi sửa xong chỉ một lỗi nhỏ mà tôi không lấy tiền. Từ đó, thỉnh thoảng cô lại ghé, có khi chỉ để bơm bánh, có khi là để hỏi chuyện vu vơ. Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi thấy tim mình loạn nhịp mỗi khi cô đến.
Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Tôi luôn tự ti vì mình chẳng có gì trong tay – chỉ có đôi bàn tay chai sạn và tiệm sửa xe nhỏ thuê lại của người quen. Nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra khinh thường tôi. Cô nói yêu tôi vì tôi thật thà và biết quan tâm. Chúng tôi đã mơ về một tương lai giản dị: chỉ cần có mái nhà nhỏ, hai người cùng cố gắng, thế là đủ.
Cho đến một ngày, cô báo tin mình mang thai. Lúc đó, tôi vừa sợ vừa vui. Sợ vì chưa đủ điều kiện, vui vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, rằng dù cực khổ mấy tôi cũng lo được. Cô tin tôi, và tôi tin vào bản thân mình.
Nhưng khi chúng tôi đến gặp gia đình cô để xin cưới, mọi thứ tan như bọt biển.
Bố cô đập bàn, nói tôi là “thằng nghèo không biết lượng sức”, mẹ cô khóc nấc, bảo “đừng kéo con gái tôi vào cảnh khổ”. Tôi đứng im, không dám cãi một lời. Tôi biết họ nói không sai – tôi thật sự nghèo. Nhưng tôi cũng biết tôi yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có.
Cô nắm tay tôi khi bị cha mẹ mắng, mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Em tin anh.” Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm cô thật chặt và nói sẽ không để ai chia cắt. Nhưng sau đó, cô dần im lặng, ít nhắn tin hơn, ít gặp tôi hơn. Tôi hiểu, cô đang giằng co giữa tình yêu và gia đình.
Tôi vẫn đến tiệm mỗi ngày, nhưng chẳng còn tập trung được. Đêm nào tôi cũng nghĩ đến cô, đến đứa con đang lớn dần trong bụng mẹ mà tôi chưa được nhìn thấy. Tôi thương cô, thương con, và cả thương chính mình – vì bất lực.
Tôi không trách bố mẹ cô. Ai làm cha mẹ chẳng muốn con mình sống sung sướng. Nhưng tôi chỉ ước họ hiểu rằng, nghèo không đồng nghĩa với việc tôi không thể yêu thương và chăm lo cho cô ấy. Tôi có thể không mua được váy đẹp, không cho cô ở nhà cao cửa rộng, nhưng tôi sẵn sàng làm việc suốt đời để cô không phải đói, không phải tủi thân.
Giờ đây, cô nói muốn suy nghĩ thêm. Tôi không dám ép, chỉ biết nói một câu:
“Dù em quyết định thế nào, anh vẫn sẽ ở đây, chỉ mong em đừng làm gì khiến em đau lòng.”
Tôi viết những dòng này, mong được nghe lời khuyên thật lòng từ mọi người. Tôi có nên cố gắng thuyết phục bố mẹ cô thêm lần nữa, hay nên lặng lẽ rút lui, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn như gia đình cô mong muốn? Tôi sợ làm cô khổ, nhưng cũng sợ mất đi đứa con chưa kịp chào đời.
Tôi chỉ là một người đàn ông nghèo, nhưng trái tim tôi thật sự yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Liệu như thế có đủ để giữ cô lại bên mình không?
