Nhà tôi có một… kỳ quan. Không phải Vịnh Hạ Long, cũng chẳng phải Kim Tự Tháp, mà là Em Trai – trung tâm vũ trụ gia đình. Mặt trời phải quay quanh em, trái đất phải phục vụ em, còn chăn màn, bát đũa, quần áo thì tự nhiên có… bàn tay vô hình xử lý.
Em ngủ dậy, chăn tự gấp.
Em ăn xong, bát tự rửa.
Quần áo thay ra, tự sạch.
Nhà cửa bẩn, tự… không liên quan đến em.
Vì sao ư? Vì em là con trai.
Bố tôi tin rằng: đàn ông mà không có “thằng chống gậy” thì cuộc đời coi như bỏ đi. Còn mẹ tôi thì chắc chắn rằng: con trai là con mình, con gái là… khách trọ dài hạn. Thế là em trai nghiễm nhiên trở thành cậu ấm quốc dân, còn tôi trở thành bảo mẫu không lương, không phép, không được quyền ý kiến.
Từ bé đến lớn, em không phải làm bất cứ việc gì, vì “đó là việc đàn bà”. Đàn ông mà động vào chổi quét nhà thì… nhục. Nhục hơn cả ăn cắp tiền của cô giáo – vì cái đó thì mẹ còn bênh được.
Vâng, em tôi từng ăn cắp tiền của cô giáo. Một thành tích đáng nhớ. Nhưng không sao, lỗi là do… tôi. Vì tôi “có ăn có học mà ngu”, không theo sát em. Tôi học đại học, nhưng apparently, nhiệm vụ chính là canh chừng một đứa lười biếng được cả nhà bao che. Em ăn cắp, bố mẹ xót con, còn tôi bị chửi là bất hiếu. Đúng là logic gia đình kiểu… ngược chiều kim đồng hồ.
Em nghiện game, học dốt, trượt cấp ba công lập. Nhưng trượt cũng có thưởng: xe máy, điện thoại xịn, động viên tinh thần. Tôi học đại học, không có nổi cái máy tính, phải ra quán net làm bài. Xin học đàn thì bị bảo “học làm gì, tốn tiền”. Hóa ra âm nhạc không nuôi được “thằng chống gậy”.
Tối qua, sau một ngày đi làm mệt mỏi, tôi về nhà lúc 8 rưỡi tối. Em nằm dài chơi game, tivi mở inh ỏi, cơm chưa cắm, gà chưa cho ăn, bát đĩa ngập bồn. Thấy tôi về, em… kêu đói. Tôi nổi nóng – sai lầm chí mạng. Vì ở nhà này, chỉ có một người được quyền vô dụng, và đó không phải là tôi.
Mẹ tôi về, bênh em như phản xạ có điều kiện:
“Không nấu thì để đó tao nấu.”
Thế là xong. Mọi nỗ lực giáo dục đều bị dập tắt bằng một câu nói quen thuộc. Trong bữa ăn, em vừa chơi game vừa xúc cơm. Tôi lên tiếng. Mẹ bảo tôi im. Em bảo tôi “mày ra cái gì mà nói tao”.
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra một chân lý lớn của đời mình:
Ở gia đình này, làm người tử tế không có giá trị bằng việc làm con trai.
Từ nay, tôi xin rút khỏi quỹ đạo trung tâm vũ trụ. Em tốt hay xấu, bố mẹ hưởng hay chịu, tôi không còn nghĩa vụ phải làm vệ tinh nữa. Vì nuông chiều không phải là yêu thương, mà là đào hố rồi đứng cổ vũ con mình nhảy xuống.
Còn tôi, xin phép được sống cho mình. Vì làm người mãi rồi, cũng đến lúc không muốn làm… người hầu.
Em ngủ dậy, chăn tự gấp.
Em ăn xong, bát tự rửa.
Quần áo thay ra, tự sạch.
Nhà cửa bẩn, tự… không liên quan đến em.
Vì sao ư? Vì em là con trai.
Bố tôi tin rằng: đàn ông mà không có “thằng chống gậy” thì cuộc đời coi như bỏ đi. Còn mẹ tôi thì chắc chắn rằng: con trai là con mình, con gái là… khách trọ dài hạn. Thế là em trai nghiễm nhiên trở thành cậu ấm quốc dân, còn tôi trở thành bảo mẫu không lương, không phép, không được quyền ý kiến.
Từ bé đến lớn, em không phải làm bất cứ việc gì, vì “đó là việc đàn bà”. Đàn ông mà động vào chổi quét nhà thì… nhục. Nhục hơn cả ăn cắp tiền của cô giáo – vì cái đó thì mẹ còn bênh được.
Vâng, em tôi từng ăn cắp tiền của cô giáo. Một thành tích đáng nhớ. Nhưng không sao, lỗi là do… tôi. Vì tôi “có ăn có học mà ngu”, không theo sát em. Tôi học đại học, nhưng apparently, nhiệm vụ chính là canh chừng một đứa lười biếng được cả nhà bao che. Em ăn cắp, bố mẹ xót con, còn tôi bị chửi là bất hiếu. Đúng là logic gia đình kiểu… ngược chiều kim đồng hồ.
Em nghiện game, học dốt, trượt cấp ba công lập. Nhưng trượt cũng có thưởng: xe máy, điện thoại xịn, động viên tinh thần. Tôi học đại học, không có nổi cái máy tính, phải ra quán net làm bài. Xin học đàn thì bị bảo “học làm gì, tốn tiền”. Hóa ra âm nhạc không nuôi được “thằng chống gậy”.
Tối qua, sau một ngày đi làm mệt mỏi, tôi về nhà lúc 8 rưỡi tối. Em nằm dài chơi game, tivi mở inh ỏi, cơm chưa cắm, gà chưa cho ăn, bát đĩa ngập bồn. Thấy tôi về, em… kêu đói. Tôi nổi nóng – sai lầm chí mạng. Vì ở nhà này, chỉ có một người được quyền vô dụng, và đó không phải là tôi.
Mẹ tôi về, bênh em như phản xạ có điều kiện:
“Không nấu thì để đó tao nấu.”
Thế là xong. Mọi nỗ lực giáo dục đều bị dập tắt bằng một câu nói quen thuộc. Trong bữa ăn, em vừa chơi game vừa xúc cơm. Tôi lên tiếng. Mẹ bảo tôi im. Em bảo tôi “mày ra cái gì mà nói tao”.
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra một chân lý lớn của đời mình:
Ở gia đình này, làm người tử tế không có giá trị bằng việc làm con trai.
Từ nay, tôi xin rút khỏi quỹ đạo trung tâm vũ trụ. Em tốt hay xấu, bố mẹ hưởng hay chịu, tôi không còn nghĩa vụ phải làm vệ tinh nữa. Vì nuông chiều không phải là yêu thương, mà là đào hố rồi đứng cổ vũ con mình nhảy xuống.
Còn tôi, xin phép được sống cho mình. Vì làm người mãi rồi, cũng đến lúc không muốn làm… người hầu.