Trong căn phòng đầy khói thuốc, hắn suy nghĩ về cuộc đời. Ở cái tuổi không phải già mà cũng chẳng còn trẻ, hắn chênh vênh trước mọi thứ. Đầu hắn ngổn ngang bao nhiêu suy tư, hắn thật sự muốn chợp mắt quên đi mọi thứ trong chốc lát nhưng không thể đc. Một điếu thuốc nữa lại tàn...
Cô 28tuổi xinh đẹp giỏi giang, là con một trong gia đình khá giả tại đất SG. Cô không hiểu tại sao lại dành tình cảm cho hắn như thế. Thoạt nhìn hắn cũng không có chút nào giống một người đàng hoàng. Bù lại ở hắn có nét phong trần từng trải, cô bị lôi cuốn bởi sự kiêu hãnh ở hắn. Một kẻ không có gì trong tay....
Cô gái: Em không còn trẻ nữa, em ko còn tgian để chờ đợi.
Hắn: Anh đã có sẵn kế hoạch rồi, chỉ cần không đến 2 năm anh có thể thành công.
Cô gái: Anh có dám chắc chắn sẽ thành công? Và khi thành công em lấy gì chắc chắn rằng khi đó anh ko rời bỏ em để tìm một cô gái trẻ đẹp hơn?
....thời trôi qua chầm chậm trong một khoảng khắc. Cô nói " Anh có hứa chắc rằng mình sẽ làm được mọi thứ không?"
Mọi thứ chìm trong im lặng, hắn đặt tách cf xuống bàn ung dung cất tiếng nói. "Anh không hứa, và sẽ không bao giờ hứa với em điều gì cả." đi kèm phía sau câu nói là điệu cười nhếch mép quen thuộc của hắn, thứ khiến người đối diện luôn nghĩ hắn là gã lưu manh...
Tim cô như thắt lại, cô không bao giờ nghĩ rằng người mình yêu sẽ buông ra những lời như thế, co cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ. Một cảm giác không thể nói bằng lời.
" Từ bây giờ chúng ta không nên liên lạc với nhau. Anh chưa thể lo được cuộc sống cho em lúc này. Có thể mất một năm, có thể hai năm hoặc hơn thế. Khi nào anh thành công anh sẽ đến tìm em một lần nữa, và giành lại em từ bất cứ vòng tay của người nào khác đang bên cạnh em lúc đó"
Hắn ra về bỏ lại cô một mình trong góc quán quen thuộc, không một câu tạm biệt. Những giọt nước mắt lăn trên má, cô khóc, cô cảm thấy muốn hận hắn, cô không biết phải làm thế nào lúc này, nhưng thật sự hắn đã chặn mọi cách thức liên lạc với cô. Cô tìm kiếm hắn trong vô vọng và không thể tìm ra hắn và cũng không thể hiểu hết được con người hay hành động của hắn.
Giữa màn đêm u tối, hắn vẫn thở từng làn khói thuốc một cách chầm chậm. Hắn cũng chẳng vui sướng gì, hắn cũng như cô, thậm chí hắn còn đau lòng hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy bất lực, bản thân ko thể mang cuộc sống tốt đến cho cô, hắn cũng ko muốn cô phải khổ cực cùng hắn, cũng như việc hắn không muốn ng khác nghĩ rằng hắn đang dòm ngó gia sản của bố mẹ cô.
Hắn giống như một gã điên đang nói chuyện cùng màn đêm.
"Anh không hứa, bởi vì mỗi lời anh nói ra đều giá trị hơn hẳn lời hứa của những người đang theo đuổi em!"... Vẫn điệu cười nhếch mép, châm thuốc. Hắn tiếp tục thực hiện theo những gì hắn đã nói với cô, không cần biết cô như thế nào, và không cần một câu hứa nào.
Hắn vẫn cố hết sức để thực hiện!
Cô 28tuổi xinh đẹp giỏi giang, là con một trong gia đình khá giả tại đất SG. Cô không hiểu tại sao lại dành tình cảm cho hắn như thế. Thoạt nhìn hắn cũng không có chút nào giống một người đàng hoàng. Bù lại ở hắn có nét phong trần từng trải, cô bị lôi cuốn bởi sự kiêu hãnh ở hắn. Một kẻ không có gì trong tay....
Cô gái: Em không còn trẻ nữa, em ko còn tgian để chờ đợi.
Hắn: Anh đã có sẵn kế hoạch rồi, chỉ cần không đến 2 năm anh có thể thành công.
Cô gái: Anh có dám chắc chắn sẽ thành công? Và khi thành công em lấy gì chắc chắn rằng khi đó anh ko rời bỏ em để tìm một cô gái trẻ đẹp hơn?
....thời trôi qua chầm chậm trong một khoảng khắc. Cô nói " Anh có hứa chắc rằng mình sẽ làm được mọi thứ không?"
Mọi thứ chìm trong im lặng, hắn đặt tách cf xuống bàn ung dung cất tiếng nói. "Anh không hứa, và sẽ không bao giờ hứa với em điều gì cả." đi kèm phía sau câu nói là điệu cười nhếch mép quen thuộc của hắn, thứ khiến người đối diện luôn nghĩ hắn là gã lưu manh...
Tim cô như thắt lại, cô không bao giờ nghĩ rằng người mình yêu sẽ buông ra những lời như thế, co cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ. Một cảm giác không thể nói bằng lời.
" Từ bây giờ chúng ta không nên liên lạc với nhau. Anh chưa thể lo được cuộc sống cho em lúc này. Có thể mất một năm, có thể hai năm hoặc hơn thế. Khi nào anh thành công anh sẽ đến tìm em một lần nữa, và giành lại em từ bất cứ vòng tay của người nào khác đang bên cạnh em lúc đó"
Hắn ra về bỏ lại cô một mình trong góc quán quen thuộc, không một câu tạm biệt. Những giọt nước mắt lăn trên má, cô khóc, cô cảm thấy muốn hận hắn, cô không biết phải làm thế nào lúc này, nhưng thật sự hắn đã chặn mọi cách thức liên lạc với cô. Cô tìm kiếm hắn trong vô vọng và không thể tìm ra hắn và cũng không thể hiểu hết được con người hay hành động của hắn.
Giữa màn đêm u tối, hắn vẫn thở từng làn khói thuốc một cách chầm chậm. Hắn cũng chẳng vui sướng gì, hắn cũng như cô, thậm chí hắn còn đau lòng hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy bất lực, bản thân ko thể mang cuộc sống tốt đến cho cô, hắn cũng ko muốn cô phải khổ cực cùng hắn, cũng như việc hắn không muốn ng khác nghĩ rằng hắn đang dòm ngó gia sản của bố mẹ cô.
Hắn giống như một gã điên đang nói chuyện cùng màn đêm.
"Anh không hứa, bởi vì mỗi lời anh nói ra đều giá trị hơn hẳn lời hứa của những người đang theo đuổi em!"... Vẫn điệu cười nhếch mép, châm thuốc. Hắn tiếp tục thực hiện theo những gì hắn đã nói với cô, không cần biết cô như thế nào, và không cần một câu hứa nào.
Hắn vẫn cố hết sức để thực hiện!