Đêm mưa phố vắng, mình ta bước
Quán cũ không người, mình ta say
Cảnh xưa còn đó, người đâu thấy
Chợt tỉnh, chợt nhớ mắt chợt cay...
Sẽ có những khoảnh khắc, chúng ta chợt nhận ra mình thật cô đơn giữa dòng đời này, chán nản, chơi vơi, mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ. Đấy chính là cảm giác mang tên cô đơn. Cô đơn khi một mình chênh vênh. Nhưng có lẽ, cô đơn nhất là khi đứng giữa một biển người ta vẫn cảm thấy....lạc lõng...và cô độc... một mình.
Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.
Nhiều lúc người ta cô đơn Không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh ... mà đơn giản là trong lòng không có ai để hướng về.
Có ai nói chuyện không ạ?
Quán cũ không người, mình ta say
Cảnh xưa còn đó, người đâu thấy
Chợt tỉnh, chợt nhớ mắt chợt cay...
Sẽ có những khoảnh khắc, chúng ta chợt nhận ra mình thật cô đơn giữa dòng đời này, chán nản, chơi vơi, mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ. Đấy chính là cảm giác mang tên cô đơn. Cô đơn khi một mình chênh vênh. Nhưng có lẽ, cô đơn nhất là khi đứng giữa một biển người ta vẫn cảm thấy....lạc lõng...và cô độc... một mình.
Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.
Nhiều lúc người ta cô đơn Không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh ... mà đơn giản là trong lòng không có ai để hướng về.
Có ai nói chuyện không ạ?