Tình cờ thế nào lại đọc được topic này của bạn, tự dưng muốn viết vài dòng, vì mình có phần nào đó đã từng như bạn vì hi vọng rằng vấn đề của bạn đã qua đi.
Một người đàn ông như bạn mô tả lúc ở đầu topic, nghĩa là thành đạt-học thức-có thể lo cho bạn hàng tháng... mình nghĩ rằng số % anh ta tồn tại trên mạng là rất ít. Đàn ông có tiền họ rất bận rộn và cũng rất bạc, rất lý trí bạn ạ! Người đủ khả năng như vậy thì họ không cần phải lên mạng tìm người. Vẫn có người muốn kín đáo nên tìm kiếm trên mạng, nhưng nói chung là cực kì ít.
Mình đã từng gặp mặt một số người liên lạc với mình trên mạng. Đó là những người theo cảm nhận của mình là có vẻ lịch sự, biết tôn trọng con người nhất. Nhưng sau khi gặp mặt, dù chỉ là ngồi uống nước thôi, thì tất cả cảm xúc còn lại duy nhất là chua xót, cay đắng, nhục nhã cho chính bản thân mình. Cái cảm giác khi gặp một người đáng tuổi chú, tuổi bác mà xưng anh-em nó nhục nhã tới nỗi khi phục vụ đưa ly nước ra, mình còn chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn họ. Hoặc có những người mà chỉ vừa gặp thôi, bạn cũng đã hiểu tại sao anh ta lại phải lên mạng tìm bạn, vì với sức hấp dẫn đó thì khó mà tìm được một người tình trong cuộc sống thật lắm! Lo cho vợ con còn không xong, lại lên mạng khoe khoang bản thân tử tế, muốn "giúp đỡ" gái lạ... Nói chung là bạn sẽ được nói chuyện với đủ kiểu người. Có lúc bước ra khỏi quán cà phê thôi, mình đã phải bật khóc tự hỏi tại sao mình phải chịu đựng như vậy? Bởi với con gái tuổi đôi mươi chưa chồng, có học thức, xinh xắn tạm ổn thì việc tìm kiếm một người yêu/người tình nâng niu mình có gì khó khăn đâu?
Tất cả chỉ vì tiền! Ừ thì mình cần tiền, phải gặp những người xa lạ với ánh mắt chỉ chực lột sạch ăn tươi nuốt sống một đứa đường cùng, đó là cái giá mà mình phải trả thôi!
Cuộc sống vẫn có những thời điểm bế tắc mà chẳng ai biết trước được. Mình không đổ tại cho hoàn cảnh, chỉ muốn kể rằng trong lúc khó khăn, lúc bán được cái gì thì bán, cầm cố được cái gì thì cầm cố, vay tiền đủ mọi nơi, từ ngân hàng với sao kê lương ít ỏi tới cả các app vay tiền lãi cắt cổ... thì việc lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ, đúng hơn là trao đổi, là việc bất đắc dĩ nhất.
Qua những email, những dòng chat, họ coi mình như bên A cung cấp dịch vụ, nghĩa là phải lịch sự, chu đáo, nhã nhặn như một cái tổng đài không được phép nói trái lời khách hàng, nếu không sẽ bị mỉa mai là kén chọn, làm đĩ mà bày đặt. Còn họ thì sao? Họ mong muốn tìm một người sạch sẽ, xinh xắn, tình cảm như người yêu, skill tốt với một mối
quan hệ 1-1, không phải cave nhưng chính họ luôn so sánh ngoại hình và số tiền bỏ ra với cave. Tệ hại hơn là muốn
tâm sự mỏng dày với tư cách "bạn bè" để mong có lúc nào đó bạn yếu lòng thì được free. Thật mâu thuẫn đúng không?
Mình tin rằng tất cả những ai giống mình và bạn, đều sẽ trải qua những cảm giác tệ hại này! Bất cứ thứ gì nhắc tới call girl, gái... Đều khiến mình nhạy cảm. Mình từng đọc quyển sách Lạc Lối của Laura.D mà cay đắng thấm từng trang, từng chữ như thể viết về cảm xúc của bản thân mình. Thậm chí mình còn thường xuyên gặp ác mộng sau khi xem một bộ phim Lhong Fai của Thái Lan, nhân vật chính do Baifern Pimchanok thủ vai nữa cơ! Với người ta chỉ là một bộ phim giải trí, nhưng với mình, nó như một mũi dao đâm thẳng vào tim. Chắc rằng phải rất lâu nữa, cũng có thể là chẳng bao giờ, mình quên được sự tồi tệ đó!
Mình viết hơi dài, chắc là vì nhiều suy nghĩ quá, chứ bình thường mình chẳng nói gì trên mạng đâu! Mình chân thành hi vọng rằng bạn sẽ vượt qua được khó khăn và đừng lấn sâu vào những mối
quan hệ trên mạng, dù với danh nghĩa gì. Cố gắng thoát ra, sống thật tử tế và hi vọng sẽ có một người đàn ông danh chính ngôn thuận yêu thương bạn ở ngoài đời, với tư cách người yêu đàng hoàng. Lúc đó cảm giác have xxx mới thật sự là xứng đáng, bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được!
Chúc bạn may mắn!