Rõ ràng là như thế phải không nhỉ??? Dù có yêu thương đến mức nào, nhưng khi con người ko còn muốn cố gắng vì nhau thì ai rồi cũng sẽ khác, sẽ thay đổi. Nhưng chẳng ai chịu nhận mình là người thay đổi cả. Chỉ còn lại những tiếng thở dài, những cái cau mày, những sự chán ngán dành cho nhau. Vui-buồn đều tự ta thấu, ốm đau cũng tự ta mang. Sẻ chia đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Sau những mất mát và tổn thương, tưởng rằng sẽ có thể che chở cho nhau, vậy mà giờ chỉ còn lại những “cố”, những “vì”.
Sau những mất mát và tổn thương, tưởng rằng sẽ có thể che chở cho nhau, vậy mà giờ chỉ còn lại những “cố”, những “vì”.