Câu chuyện bắt đầu từ 1 ngày đẹp trời năm 2019 tôi lang thang trên phòng trò chuyện của zalo và tình cờ gặp được e,người con gái vừa tròn 18 tuổi ở Bắc Giang còn tôi thì hơn tuổi e và ở Tphcm,cho dù xa như vậy tôi vẫn không ngại vấn đề ấy, tôi bắt đầu lân la làm quen và dường như tôi và e có nhiều điểm chung và rất hợp nhau,sau 1 thời gian tôi cảm thấy thích e và muốn tiến tới.E bảo e cần 1 đôi giày đế cao để chụp ảnh kỷ yếu cho bằng bạn bằng bè tôi không ngại gửi cho ngay,e còn bảo e sẽ không thi ĐH mà vào Tphcm với tôi,ok,tôi sẽ lo tất cả cho e vì tôi cũng muốn thế mà.Và 1 hôm tôi phải đi nghĩa vụ trễ,từ đó mất liên lạc với e kể cả địa chỉ mà e gửi cho tôi.Thật sự thời gian ấy tôi rất buồn và tìm mọi cách để liên lạc lại với e nhưng vô ích,cũng không biết e có nhớ đến tôi như tôi nhớ e không??? Thế đấy đời nó thế có duyên nhưng lại vì 1 lý do gì ấy mình đã lạc mất nhau,tôi không hy vọng gì, chỉ mong gặp lại e 1 lần và thực hiện lời hứa chăm sóc e cả đời.Tâm trạng rất buồn,hôm nay tâm sự câu văn hơi lủng củng mong mọi người bỏ qua.