Nhân hôm trước đọc cmt của Nàng tóc đuôi gà về ngoại tình, có nói việc ko bắt đền )), xin kể câu chuyện của thằng cha gọi là ban để các bạn tản mạn.
Mấy năm trước, Cty của hắn cùng một đơn vị ở Hoàng Cầu có thực hiện một hợp đồng, thời gian khoảng một năm. Vì tiến độ HĐ theo giai đoạn, nên hai bên có nhiều đợt thanh, quyết toán. Ngoài các bộ phận thực hiện HĐ ra, thì bên đối tác có em kế toán tên N. thường sang làm việc. Khi xong HĐ em cũng như người thân quen với hắn.
Nói thêm về em N. và hắn. Em học ở HVTC ra được đâu 6 năm, chưa chồng, người cao ráo trắng trẻo, thuê căn nhà ở gần Đội Cấn. Còn hắn, ngày xưa khi ra trường hắn được phân về công tác tại một Viện nghiên cứu. Làm được mươi năm thì học tiếp và hoàn thành chương trình sau 2 năm, thời gian sau đó hắn ra làm riêng. Lúc bấy giờ công việc thuận lợi, chuyên môn của hắn phát triển tốt. Nhưng nghịch lý là, công việc kinh doanh càng tốt thì vợ hắn càng hư, sau hai năm giằng co ko chịu được cuối cùng phải chia tay.
Trở lại câu chuyện, bấy giờ cuối tuần mấy thằng bạn thường tụ tập để rèn luyện trí tuệ bằng bộ môn phỏm. Chiều thứ 7 nghỉ nên hay tập trung, chơi từ đầu giờ đến khoảng 6 giờ tất cả lại ra số 4 Vũ Ngọc Phan uống bia xong giải tán. Hầu như cuối tuần nào em cũng đến, pha trà, gọt hoa quả và hay cầm bài hộ cho hắn. Nhiều hôm em mặc rất thời trang, váy đẹp nhưng lộ cả nửa bầu ngực, ngồi salon có khi vô ý co chân, duỗi chân làm người đối diện phải tránh ánh nhìn vào cặp đùi trắng.
Thấy em tự nhiên, thân quen với hắn như vậy, nghĩ hắn và em có thể thành một cặp đôi. Có lúc hỏi hắn, đã có vấn đề gì chưa? Hắn nói chưa, bình thường!
Một đêm, tầm hơn 12 giờ, em gọi điện cho hắn vẻ hốt hoảng nói rằng nhà em bị mất điện, em loay hoay mãi mà ko biết làm sao cho có điện, trời mùa hè nóng hầm hập. Hắn bảo em đợi hắn sẽ đến.
Từ nhà hắn đến chỗ em đi chừng 15 phút nhưng hắn phải tìm chỗ gửi xe nên vào đến nhà em đã gần 2 giờ sáng. Em nói lúc đêm nghe thấy nhiều tiếng động, hình như có ai đó đang rình cắt điện nhà em, lại có con chuột chạy làm em rất sợ. Hắn cầm theo đèn sạc đi kiểm tra, cái át tổng bị sập, hắn bật lên, điện sáng!
Em bẽn lẽn rót nước, ngồi nói chuyện một lúc hắn bảo có điện rồi hắn về để em đi ngủ.
Nhưng em nói vẫn còn sợ, anh ở đây cho em đỡ sợ.
Lại ngồi nói chuyện lúc nữa, đến hơn 3 giờ sáng buồn ngủ quá, cả hai lên giường nằm. Sáng hôm sau dậy ra đầu phố ăn phở xong ai về nhà nấy.
Cuối tuần ấy, ngồi cafe với hắn sau Nhà hát lớn, nghe hắn kể lại. Tôi hỏi:
- Đêm ấy vui vẻ chứ?
- Không, chỉ nằm ôm nhau ngủ, hắn đáp.
- Sao vậy?
- Sợ bị bắt vạ!
Một chút ngạc nhiên thoáng qua, vẫn biết là hắn ko bừa bãi, nhưng hắn là một thằng đàn ông sung mãn mà sao vẫn kiên định?
Sau em lấy chồng nhưng thỉnh thoảng em vẫn gọi cho hắn. Trước dịch Covid em có gọi hắn đi cafe nhưng hắn bận ko đi được.
Ở vào hoàn cảnh trên, chắc cũng rất nhiều bạn sợ bị bắt vạ?
Mấy năm trước, Cty của hắn cùng một đơn vị ở Hoàng Cầu có thực hiện một hợp đồng, thời gian khoảng một năm. Vì tiến độ HĐ theo giai đoạn, nên hai bên có nhiều đợt thanh, quyết toán. Ngoài các bộ phận thực hiện HĐ ra, thì bên đối tác có em kế toán tên N. thường sang làm việc. Khi xong HĐ em cũng như người thân quen với hắn.
Nói thêm về em N. và hắn. Em học ở HVTC ra được đâu 6 năm, chưa chồng, người cao ráo trắng trẻo, thuê căn nhà ở gần Đội Cấn. Còn hắn, ngày xưa khi ra trường hắn được phân về công tác tại một Viện nghiên cứu. Làm được mươi năm thì học tiếp và hoàn thành chương trình sau 2 năm, thời gian sau đó hắn ra làm riêng. Lúc bấy giờ công việc thuận lợi, chuyên môn của hắn phát triển tốt. Nhưng nghịch lý là, công việc kinh doanh càng tốt thì vợ hắn càng hư, sau hai năm giằng co ko chịu được cuối cùng phải chia tay.
Trở lại câu chuyện, bấy giờ cuối tuần mấy thằng bạn thường tụ tập để rèn luyện trí tuệ bằng bộ môn phỏm. Chiều thứ 7 nghỉ nên hay tập trung, chơi từ đầu giờ đến khoảng 6 giờ tất cả lại ra số 4 Vũ Ngọc Phan uống bia xong giải tán. Hầu như cuối tuần nào em cũng đến, pha trà, gọt hoa quả và hay cầm bài hộ cho hắn. Nhiều hôm em mặc rất thời trang, váy đẹp nhưng lộ cả nửa bầu ngực, ngồi salon có khi vô ý co chân, duỗi chân làm người đối diện phải tránh ánh nhìn vào cặp đùi trắng.
Thấy em tự nhiên, thân quen với hắn như vậy, nghĩ hắn và em có thể thành một cặp đôi. Có lúc hỏi hắn, đã có vấn đề gì chưa? Hắn nói chưa, bình thường!
Một đêm, tầm hơn 12 giờ, em gọi điện cho hắn vẻ hốt hoảng nói rằng nhà em bị mất điện, em loay hoay mãi mà ko biết làm sao cho có điện, trời mùa hè nóng hầm hập. Hắn bảo em đợi hắn sẽ đến.
Từ nhà hắn đến chỗ em đi chừng 15 phút nhưng hắn phải tìm chỗ gửi xe nên vào đến nhà em đã gần 2 giờ sáng. Em nói lúc đêm nghe thấy nhiều tiếng động, hình như có ai đó đang rình cắt điện nhà em, lại có con chuột chạy làm em rất sợ. Hắn cầm theo đèn sạc đi kiểm tra, cái át tổng bị sập, hắn bật lên, điện sáng!
Em bẽn lẽn rót nước, ngồi nói chuyện một lúc hắn bảo có điện rồi hắn về để em đi ngủ.
Nhưng em nói vẫn còn sợ, anh ở đây cho em đỡ sợ.
Lại ngồi nói chuyện lúc nữa, đến hơn 3 giờ sáng buồn ngủ quá, cả hai lên giường nằm. Sáng hôm sau dậy ra đầu phố ăn phở xong ai về nhà nấy.
Cuối tuần ấy, ngồi cafe với hắn sau Nhà hát lớn, nghe hắn kể lại. Tôi hỏi:
- Đêm ấy vui vẻ chứ?
- Không, chỉ nằm ôm nhau ngủ, hắn đáp.
- Sao vậy?
- Sợ bị bắt vạ!
Một chút ngạc nhiên thoáng qua, vẫn biết là hắn ko bừa bãi, nhưng hắn là một thằng đàn ông sung mãn mà sao vẫn kiên định?
Sau em lấy chồng nhưng thỉnh thoảng em vẫn gọi cho hắn. Trước dịch Covid em có gọi hắn đi cafe nhưng hắn bận ko đi được.
Ở vào hoàn cảnh trên, chắc cũng rất nhiều bạn sợ bị bắt vạ?