Trước giờ nghe trầm cảm, nhưng chưa bao giờ thực sự trải qua hay nghĩ gì về nó. Vẫn nghĩ đó là chuyện của một ai đó, một người nào đó trên mảnh đất lắm người nhiều ma này.
Rồi nó ập đến như cơn lũ
Vẫn tưởng mình đã có sự chuẩn bị tinh thần từ bao lâu nay. Vẫn tưởng lòng mình chai sạn rồi. Nhưng khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã, nó đã quật ngã mình không thương xót.
cảm giác ngày bận rộn điên cuồng và đêm đến nước mắt rơi ướt gối, cảm giác muốn tự tử, muốn làm mình thật đau để tỉnh lại mà bất lực. Mình biết mình không ổn. Thật sự không ổn tí nào. Đôi khi tự hỏi cái nào sẽ đau hơn khi tìm đến cái chết, bản thân mình, gia đình mình hay ai?
đôi lúc mình cảm thấy không thở nỗi. Việc hít thở không cũng làm mình đau. Việc mở mắt mỗi sáng, mĩm cười và bảo mình ổn với mọi người, phải sống kiên cường làm mình gục ngã.
Và rồi mình tự vượt qua. Mình vẫn luôn biết không ai có thể cứu mình nếu mình không tự cứu mình. Dịch bệnh, chẳng bv nào để mình có thể đi. Bạn bè mình không thể nói, và có nói thì không thể lặp lại cùng câu chuyện cho vài ngày, dăm ba ngày, nữa tháng. Chính vì vậy mà mình tự nhủ phải kiên cường, phải chấp nhận và sống với hiện thực nghiệt ngã. Học cả cách bao dung và học cách chấp nhận một tương lai bấp bênh nhưng mình có thể tồn tại. Đôi khi trong đêm đen mình vẫn quay quắt với nỗi đau, mình vẫn mất ngủ nhưng đã có thể ngủ nhiều hơn. Mình có thể không nghĩ về cái chết.
trầm cảm có thể đến với bất kỳ ai. Người kiêu kỳ nhất cho đến người bình thường nhất. Hãy sống vì mình và hãy mạnh mẽ đối mặt với bản thân mình.
Rồi nó ập đến như cơn lũ
Vẫn tưởng mình đã có sự chuẩn bị tinh thần từ bao lâu nay. Vẫn tưởng lòng mình chai sạn rồi. Nhưng khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã, nó đã quật ngã mình không thương xót.
cảm giác ngày bận rộn điên cuồng và đêm đến nước mắt rơi ướt gối, cảm giác muốn tự tử, muốn làm mình thật đau để tỉnh lại mà bất lực. Mình biết mình không ổn. Thật sự không ổn tí nào. Đôi khi tự hỏi cái nào sẽ đau hơn khi tìm đến cái chết, bản thân mình, gia đình mình hay ai?
đôi lúc mình cảm thấy không thở nỗi. Việc hít thở không cũng làm mình đau. Việc mở mắt mỗi sáng, mĩm cười và bảo mình ổn với mọi người, phải sống kiên cường làm mình gục ngã.
Và rồi mình tự vượt qua. Mình vẫn luôn biết không ai có thể cứu mình nếu mình không tự cứu mình. Dịch bệnh, chẳng bv nào để mình có thể đi. Bạn bè mình không thể nói, và có nói thì không thể lặp lại cùng câu chuyện cho vài ngày, dăm ba ngày, nữa tháng. Chính vì vậy mà mình tự nhủ phải kiên cường, phải chấp nhận và sống với hiện thực nghiệt ngã. Học cả cách bao dung và học cách chấp nhận một tương lai bấp bênh nhưng mình có thể tồn tại. Đôi khi trong đêm đen mình vẫn quay quắt với nỗi đau, mình vẫn mất ngủ nhưng đã có thể ngủ nhiều hơn. Mình có thể không nghĩ về cái chết.
trầm cảm có thể đến với bất kỳ ai. Người kiêu kỳ nhất cho đến người bình thường nhất. Hãy sống vì mình và hãy mạnh mẽ đối mặt với bản thân mình.