Tháng 10 ấy, ngắm nhìn những chiếc lá vàng xoay tròn trong gió chiều rồi nhẹ nhàng đáp xuống thảm vàng rải trước mặt. Ngỡ ngàng nhận ra rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Bởi thế, tôi biết Hà Nội vẫn luôn dịu dàng như mùa thu ấy!
Tháng 10 sắp về rồi, thu đã về thật rồi trên khắp phố phường nhưng...nó lại theo một cách chẳng ai có thể nghĩ tới. Góc quán quen mỗi khi đi làm về giờ im lìm và mifh cũng chỉ được lướt qua chứ không còn cảnh gạt chân chống thật to như ở nhà mình mà hiên ngang đi rảo bước vào :"Cho con 1 ly như mọi khi..." Đi qua lối ấy, thật chẳng nỡ phi vội vì vẫn còn cảm giác ngỡ ngàng nuối tiếc như mình đang lướt qua nơi chưa từng biết đến.
Nơi đó vẫn còn 1 cây hoa sữa thân sù xì nếu tính tuổi thì chắc cũng phải gọi nó là bạn...theo lời kể của cô chủ quán nước tôi hay ngồi.
Là 1 người không thích hoa và chẳng biết về hoa như tôi ấy thế mà lại có sự nhớ nhung về Hoa Sữa. Và xin thề là có nhắm mắt vào cũng đoán đưuọc ra đó là Hoa Sữa. (Mình giỏi thậc...)
View attachment 559
Cả thập kỷ sống ở chốn thị thành đông vui này, mình vẫn đặc biệt thích sự dịu dàng của Thu Hà Nội qua cái mùa Hoa Sữa. Gắn mình với mảnh đất này, với những buổi chiều như vậy mới thấy ngỡ ngàng sao người ta lại yêu Hà Nội đến thế. Ghé vào quán nước bên đường, chỉ có vài chiếc ghế nhựa con con, ly nước vối đặt trên ghế, nhưng cũng đủ cho vài ba câu chuyện của những cụ ông đi tập dưỡng sinh về. Hay đám thanh niên ngồi chém gió trong một buổi chiều tà, ngồi nhìn ra con đường tấp nập mà thấy mình quá ư nhàn nhã. Còn tôi lựa chọn một mình để mà chìm đắm vào cái cõi mộng dịu dàng của mùa thu Hà Nội.
View attachment 560
Mùi nước vối nhàn nhạt xông lên mũi, tự nhiên như cái cách người ta vẫn hay yêu mùa thu Hà Nội. Yêu bởi vì vẫn chỉ yêu như thế thôi chăng.
Yêu mùa thu có mùi hoa sữa ấy, cái mùi vị đặc trưng khiến ai ai đi xa cũng phải nhớ nhớ thương thương.
Yêu cái màu vàng rực của tán lá cây đổ xuống vàng cả một góc phố. Rồi đám trẻ con lại tha hồ mà tung hê, mà thỏa thích chơi đùa trên thảm vàng ấy. Mặc cho ai có vội vã qua đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại mà ước ao một ngày trở về thời thơ bé.
Yêu cái mùi nước vối của quán cóc bên đường. Chẳng tìm đâu ra cái vị đặc trưng của Hà Nội hơn thế nữa. Một vài ba lá vối, một nắm nhỏ hoa khô để mà nhâm nhi, mà chuyện trò, mà nói cười vui vẻ cả một chiều thu tháng 10.
View attachment 561
Tháng 10 ấy, tôi chìm mình trong không gian thu Hà Nội dịu dàng có mùi hoa sữa ngọt lịm tan dần trong gió.
Tháng 10 ấy, yên bình trong lòng thu Hà Nội, như thấy mình đang được ve vuốt bởi yêu thương.
Tháng 10 ấy, ngắm nhìn những chiếc lá vàng xoay tròn trong gió chiều rồi nhẹ nhàng đáp xuống thảm vàng rải trước mặt. Ngỡ ngàng nhận ra rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.
Tháng 10, lang thang một mình trong buổi tối thu se se lạnh, cái lạnh chỉ vừa vừa thấm qua da để thấy dịu mát đi chút nồng nàn tỏa ra từ mặt con đường lớn. Và cũng nốt nhịp luôn những yêu thương lãng mạn qua làn gió thu ấy. Chở trong đó những yêu thương dịu dàng của mùa thu dành cho Kẻ biết mỗi mùi Hoa Sữa.
Bởi thế, tôi biết Hà Nội vẫn luôn dịu dàng như mùa thu ấy!
Giờ thì Hà Nội lại im lìm và vắng lặng...chắc mình nhớ thế thôi...Nhỉ!
View attachment 562
Mog sao dịch bệnh qua nhau...Quốc thái dân an. Để cho con người ta còn được hối hả, còn được thở gấp và...còn được thả những nỗi nhớ...
Tháng 10 sắp về rồi, thu đã về thật rồi trên khắp phố phường nhưng...nó lại theo một cách chẳng ai có thể nghĩ tới. Góc quán quen mỗi khi đi làm về giờ im lìm và mifh cũng chỉ được lướt qua chứ không còn cảnh gạt chân chống thật to như ở nhà mình mà hiên ngang đi rảo bước vào :"Cho con 1 ly như mọi khi..." Đi qua lối ấy, thật chẳng nỡ phi vội vì vẫn còn cảm giác ngỡ ngàng nuối tiếc như mình đang lướt qua nơi chưa từng biết đến.
Nơi đó vẫn còn 1 cây hoa sữa thân sù xì nếu tính tuổi thì chắc cũng phải gọi nó là bạn...theo lời kể của cô chủ quán nước tôi hay ngồi.
Là 1 người không thích hoa và chẳng biết về hoa như tôi ấy thế mà lại có sự nhớ nhung về Hoa Sữa. Và xin thề là có nhắm mắt vào cũng đoán đưuọc ra đó là Hoa Sữa. (Mình giỏi thậc...)
View attachment 559
Cả thập kỷ sống ở chốn thị thành đông vui này, mình vẫn đặc biệt thích sự dịu dàng của Thu Hà Nội qua cái mùa Hoa Sữa. Gắn mình với mảnh đất này, với những buổi chiều như vậy mới thấy ngỡ ngàng sao người ta lại yêu Hà Nội đến thế. Ghé vào quán nước bên đường, chỉ có vài chiếc ghế nhựa con con, ly nước vối đặt trên ghế, nhưng cũng đủ cho vài ba câu chuyện của những cụ ông đi tập dưỡng sinh về. Hay đám thanh niên ngồi chém gió trong một buổi chiều tà, ngồi nhìn ra con đường tấp nập mà thấy mình quá ư nhàn nhã. Còn tôi lựa chọn một mình để mà chìm đắm vào cái cõi mộng dịu dàng của mùa thu Hà Nội.
View attachment 560
Mùi nước vối nhàn nhạt xông lên mũi, tự nhiên như cái cách người ta vẫn hay yêu mùa thu Hà Nội. Yêu bởi vì vẫn chỉ yêu như thế thôi chăng.
Yêu mùa thu có mùi hoa sữa ấy, cái mùi vị đặc trưng khiến ai ai đi xa cũng phải nhớ nhớ thương thương.
Yêu cái màu vàng rực của tán lá cây đổ xuống vàng cả một góc phố. Rồi đám trẻ con lại tha hồ mà tung hê, mà thỏa thích chơi đùa trên thảm vàng ấy. Mặc cho ai có vội vã qua đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại mà ước ao một ngày trở về thời thơ bé.
Yêu cái mùi nước vối của quán cóc bên đường. Chẳng tìm đâu ra cái vị đặc trưng của Hà Nội hơn thế nữa. Một vài ba lá vối, một nắm nhỏ hoa khô để mà nhâm nhi, mà chuyện trò, mà nói cười vui vẻ cả một chiều thu tháng 10.
View attachment 561
Tháng 10 ấy, tôi chìm mình trong không gian thu Hà Nội dịu dàng có mùi hoa sữa ngọt lịm tan dần trong gió.
Tháng 10 ấy, yên bình trong lòng thu Hà Nội, như thấy mình đang được ve vuốt bởi yêu thương.
Tháng 10 ấy, ngắm nhìn những chiếc lá vàng xoay tròn trong gió chiều rồi nhẹ nhàng đáp xuống thảm vàng rải trước mặt. Ngỡ ngàng nhận ra rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.
Tháng 10, lang thang một mình trong buổi tối thu se se lạnh, cái lạnh chỉ vừa vừa thấm qua da để thấy dịu mát đi chút nồng nàn tỏa ra từ mặt con đường lớn. Và cũng nốt nhịp luôn những yêu thương lãng mạn qua làn gió thu ấy. Chở trong đó những yêu thương dịu dàng của mùa thu dành cho Kẻ biết mỗi mùi Hoa Sữa.
Bởi thế, tôi biết Hà Nội vẫn luôn dịu dàng như mùa thu ấy!
Giờ thì Hà Nội lại im lìm và vắng lặng...chắc mình nhớ thế thôi...Nhỉ!
View attachment 562
Mog sao dịch bệnh qua nhau...Quốc thái dân an. Để cho con người ta còn được hối hả, còn được thở gấp và...còn được thả những nỗi nhớ...