Nhìn sang phải….
Mùng 8 Tết đi làm, đi lên cơ quan mà cả văn phòng trống trơn, anh em đã đi chơi tung tẩy khắp phố làm mềnh lại lủi thủi 1 mình đi café ngắm phố. Nhàn rỗi thì nông nổi nên lên đây gạch mấy dòng tâm sự đầu năm.
Với cái rét lạnh và mưa phùn của xuân năm mới, ngồi tư lự bên ly café đen đá ngắm dòng người ùn ùn qua lại, cứ nghĩ miên man linh tinh mọi chuyện. Tự nhiên trong đầu nhớ lại trend “nhìn sang trái” gì đó trên Táo quân rồi search thì nghe được bài “Bước qua nhau” của Vũ. Cắm vội tai nghe, chống cằm nhìn ngoài phố mà nghe lời bài hát thấm đậm vào hồn “ Dòng người vội vàng bước qua. Chợt như chiếc hôn thế thôi. Đôi môi chia làm đôi. Như ta đang mong vậy thôi”. Rồi cứ thế tự nhiên kỷ niệm ùa về, đầy mong manh, có cả những ngọt ngào và đắng ngắt như ly café đen kia. Mong manh đấy nhưng có lẽ không bao giờ quên, chỉ là những phút bận rộn cuộc sống cất nó vào 1 góc đâu đó thôi.
Hết ly café, hết cảm xúc ưu tư, lão lại mỉm cười, quay đầu “nhìn sang phải” lẩm nhẩm lại lời bài hát theo kiểu khác cho vui đời “ Một người vội vàng bước qua. Chợt ôm lấy tôi thế thôi. Đôi môi tan vào nhau. Như ta đang mong vậy thôi”. Chấm hết cho 1 buổi chiều cảm xúc lẫn lộn
Mùng 8 Tết đi làm, đi lên cơ quan mà cả văn phòng trống trơn, anh em đã đi chơi tung tẩy khắp phố làm mềnh lại lủi thủi 1 mình đi café ngắm phố. Nhàn rỗi thì nông nổi nên lên đây gạch mấy dòng tâm sự đầu năm.
Với cái rét lạnh và mưa phùn của xuân năm mới, ngồi tư lự bên ly café đen đá ngắm dòng người ùn ùn qua lại, cứ nghĩ miên man linh tinh mọi chuyện. Tự nhiên trong đầu nhớ lại trend “nhìn sang trái” gì đó trên Táo quân rồi search thì nghe được bài “Bước qua nhau” của Vũ. Cắm vội tai nghe, chống cằm nhìn ngoài phố mà nghe lời bài hát thấm đậm vào hồn “ Dòng người vội vàng bước qua. Chợt như chiếc hôn thế thôi. Đôi môi chia làm đôi. Như ta đang mong vậy thôi”. Rồi cứ thế tự nhiên kỷ niệm ùa về, đầy mong manh, có cả những ngọt ngào và đắng ngắt như ly café đen kia. Mong manh đấy nhưng có lẽ không bao giờ quên, chỉ là những phút bận rộn cuộc sống cất nó vào 1 góc đâu đó thôi.
Hết ly café, hết cảm xúc ưu tư, lão lại mỉm cười, quay đầu “nhìn sang phải” lẩm nhẩm lại lời bài hát theo kiểu khác cho vui đời “ Một người vội vàng bước qua. Chợt ôm lấy tôi thế thôi. Đôi môi tan vào nhau. Như ta đang mong vậy thôi”. Chấm hết cho 1 buổi chiều cảm xúc lẫn lộn