View attachment 696
Tôi có công việc tốt, thu nhập cao, tự mua ôtô, nhà và có một số khoản đầu tư. Do mải làm ăn nên 30 tuổi tôi mới quen em.
Chúng tôi quen nhau qua bạn học, em làm cùng cơ quan với bạn tôi. Không khó để có số điện thoại của em nhưng gần nửa năm tôi mới mời được em đi cà phê và xem phim. Một năm sau đó chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc mới yêu, tôi thấy em chẳng màng vật chất, bản thân cũng không đặt nặng vật chất trong tình yêu. Tôi muốn tặng em những món quà bình thường, chỉ ở mức một vài triệu đồng mà phải nó mãi em mới chịu nhận. Tôi thấy em thật tuyệt, rất mong đến ngày hai đứa về chung nhà.
Ở cơ quan em hay có chuyện bực tức với đồng nghiệp, mỗi lần như vậy em lại xả hết với tôi, chỉ có đi mua sắm mới làm em nguôi giận. Lúc đầu tôi nghĩ em nhõng nhẽo nên dỗ dành và đưa đi mua sắm. Càng về sau "mật độ bực tức" của em càng dày, tần suất đi đến các trung tâm thương mại cũng cao hơn. Khi mới yêu, em rất ít khi dùng đến tiền của tôi, giờ thi thoảng em lại nói tôi chuyển tiền mỗi khi tôi không đi cùng được, lúc vài triệu đồng, lúc cả chục triệu đồng. Những số tiền đó với tôi không quá nhiều và không phải bận tâm.
Có lần chúng tôi nói chuyện về bạn của em. Em nói bạn được người yêu tặng ôtô, việc mỗi tháng tôi chuyển cho em một vài chục triệu đồng là quá rẻ so với bạn. Tôi sốc, nghĩ trong tình yêu điều cốt lõi là sự quan tâm lẫn nhau, chia sẻ những buồn vui, có phải quan hệ mua bán gì đâu mà đắt với rẻ. Với tôi, trong tình yêu không có chỗ cho những tính toán vật chất. Mỗi lần em về quê, tôi thường đưa em về, bảo em đi học lái xe, khi nào tôi bận em lấy xe tôi tự lái về. Đến khi có bằng em lại muốn tôi mua cho em chiếc xe tiền tỷ. Giờ yêu nhau, người con trai phải "bao" tất cả những nhu cầu của bạn gái vậy sao? Có nên tiếp tục với em?
View attachment 697
Tôi có công việc tốt, thu nhập cao, tự mua ôtô, nhà và có một số khoản đầu tư. Do mải làm ăn nên 30 tuổi tôi mới quen em.
Chúng tôi quen nhau qua bạn học, em làm cùng cơ quan với bạn tôi. Không khó để có số điện thoại của em nhưng gần nửa năm tôi mới mời được em đi cà phê và xem phim. Một năm sau đó chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc mới yêu, tôi thấy em chẳng màng vật chất, bản thân cũng không đặt nặng vật chất trong tình yêu. Tôi muốn tặng em những món quà bình thường, chỉ ở mức một vài triệu đồng mà phải nó mãi em mới chịu nhận. Tôi thấy em thật tuyệt, rất mong đến ngày hai đứa về chung nhà.
Ở cơ quan em hay có chuyện bực tức với đồng nghiệp, mỗi lần như vậy em lại xả hết với tôi, chỉ có đi mua sắm mới làm em nguôi giận. Lúc đầu tôi nghĩ em nhõng nhẽo nên dỗ dành và đưa đi mua sắm. Càng về sau "mật độ bực tức" của em càng dày, tần suất đi đến các trung tâm thương mại cũng cao hơn. Khi mới yêu, em rất ít khi dùng đến tiền của tôi, giờ thi thoảng em lại nói tôi chuyển tiền mỗi khi tôi không đi cùng được, lúc vài triệu đồng, lúc cả chục triệu đồng. Những số tiền đó với tôi không quá nhiều và không phải bận tâm.
Có lần chúng tôi nói chuyện về bạn của em. Em nói bạn được người yêu tặng ôtô, việc mỗi tháng tôi chuyển cho em một vài chục triệu đồng là quá rẻ so với bạn. Tôi sốc, nghĩ trong tình yêu điều cốt lõi là sự quan tâm lẫn nhau, chia sẻ những buồn vui, có phải quan hệ mua bán gì đâu mà đắt với rẻ. Với tôi, trong tình yêu không có chỗ cho những tính toán vật chất. Mỗi lần em về quê, tôi thường đưa em về, bảo em đi học lái xe, khi nào tôi bận em lấy xe tôi tự lái về. Đến khi có bằng em lại muốn tôi mua cho em chiếc xe tiền tỷ. Giờ yêu nhau, người con trai phải "bao" tất cả những nhu cầu của bạn gái vậy sao? Có nên tiếp tục với em?
View attachment 697