Moderator
Thành viên nữ
Chính Thức
Hôm qua mình đi đám cưới qua tp HD, bất giác nhớ tới người bạn trai cũ và nơi vốn từng rất quen thuộc với bọn mình. Quen nhau trong đám cưới cậu em họ, bọn mình nhanh chóng nói chuyện nhiều và hợp nhau. Bạn ấy học cùng lớp với em họ mình, lớp tài năng của trường chuyên tỉnh, thường xuyên có giải quốc gia. Bạn ấy cao, mắt to, tóc xoăn. Hôm áp rạp tụi bạn thân của em họ kéo nhau từ tp xuống hát hò vui vẻ, mình chỉ yên lặng ngồi xem, thi thoảng vỗ tay. Hôm sau mình đi tiếp nước, cảm giác có ánh mắt đôi lúc lướt theo. Tiệc tan bạn ấy chạy ra xin sdt, ko biết sao lại ko lưu vào máy mà cầm bút ghi ra tay. Nhìn bộ dạng luống cuống buồn cười thật.
Ừ đúng, lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu. Bọn mình bắt đầu nhắn tin rồi chuyển sang chat yahoo. Cái hộp chat huyền thoại ấy có lẽ đã là thanh xuân của rất nhiều người. Lâu quá rồi mình cũng đã quên trông nó như thế nào, chỉ nhớ cảm giác vui sướng khi mở hộp chat lên thấy tin nhắn của người mình thích, và những tối ôm máy chat chit lê thê. Bọn mình chia ra cứ cuối tuần lại bắt xe đi thăm nhau, tuần này mình lên thì tuần sau bạn ấy xuống. Hai kẻ lượn lờ khắp tp HD, tình yêu trong sáng chỉ có cafe với đạp vịt hồ TN. Bận hôn nhau nhiều lúc để vịt trôi tự do, khi nào sắp chạm vịt nhà khác thì bạn ấy mới lái tách nó ra. Có hôm bạn kêu:
- Tụi nó nhìn mình em ơi
- Sao nhìn?
- Chắc bọn mình già quá ^^
Hồi đấy mình 27, bạn ấy 26. Lúc quen nhau bạn vừa học xong thạc sỹ còn mình đã ra trường đi làm được mấy năm. Mình đơn giản và dễ hài lòng nên chỉ làm ở một công ty duy nhất ngay từ đầu. Công ty nhỏ và mới, ký hợp đồng xong thì mình đi training và về làm head của một bộ phận con con. Với mình thế là đủ, ngày đi làm chăm chỉ, tối cafe trà đào, cuối tuần đi chơi với người yêu. Nhưng bạn thì ko thế. Tốt nghiệp xong bạn thử làm ở một vài nơi nhưng đều cảm thấy tù túng, ko thỏa mãn được kiến thức và cá tính riêng. Thế là bạn tiếp tục học lên master và khi gặp mình thì bạn chính thức phải vào đời rồi, ko trì hoãn được nữa. Bạn cho mình password hộp mail để mình tiện vào sửa CV các thứ và theo dõi các job bạn ứng tuyển. Mình cũng vào được yahoo của bạn, chẳng để làm gì nhưng bạn cứ thích cho, kiểu anh ko có gì để giấu em cả. Xoay xoay ít lâu thì bạn quay xe, nộp hồ sơ vào làm giảng viên một trường đh về kỹ thuật ở gần HN, đây là mối quan hệ của mẹ bạn. Bạn lên trường với tâm lý trĩu nặng, mình chẳng biết làm gì ngoài động viên bạn cố gắng, mọi việc rồi sẽ tốt. Hai tuần ở trường bạn chỉ kêu buồn chán, muốn về. Mình ngoài mặt lạc quan an ủi bạn nhưng trong lòng đã cảm nhận được chuyện bọn mình rồi cũng sẽ hết vui, bởi vì bạn lúc này chẳng có tâm trạng để yêu nữa rồi. Ko ngoài dự đoán, sau 2 tuần bạn bỏ việc trở về, tiếp tục những ngày loay hoay mất phương hướng. Bạn im lặng nhiều hơn, bối rối nghi hoặc, hay làm mình phải nghĩ ngợi. Một hôm mình lấy hết dũng khí nhắn cho bạn vài lời tâm huyết trên yahoo, giờ chỉ còn nhớ câu cuối là "Mỗi khi buồn em chỉ muốn nói chuyện với anh, nhưng mà giờ anh lại là người làm em buồn." Hôm sau bạn nhắn lại "Mình chia tay đi. Anh ko muốn em phải suy nghĩ nữa". Ừm, họ hay nói đàn ông chia tay bằng tin nhắn là hèn. Giờ thì mình cảm thông được với cái sự hèn đấy. Đàn ông khi đã muốn buông thì họ ko thể chịu đựng thêm cơn mưa lời trách móc đau khổ từ người bạn gái sắp cũ của mình đâu.
Nên mình chọn lặng lẽ gặm nhấm cái cơ sự này. Các bạn gái thân thiết đều vừa lấy chồng và đang mang bầu. Mình ko thể đem cái câu chuyện ủ dột này ra kể với các bạn được. Một chuyện tình thấm đẫm nước mắt theo đúng nghĩa đen. Mình khóc nhiều mắt sưng đến mức từ mí lót ban đầu tự nhiên thành 2 mí rõ đến giờ ^^.
Ít tháng sau mình nghỉ việc lên HN xem có khuây khỏa hơn chút nào ko. Mình nhanh chóng thích nghi với công việc và môi trường sống mới, nhưng lúc một mình thì vẫn thấy lạc lõng. Nhớ những tối se lạnh, đi làm về chạy xe vào con ngõ ngoằn nghèo mờ tối, nhà ai mở bài "Anh" của HQH nghe rưng rưng. Nhớ có câu "và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn". Ôi em ơi, khi em chưa kịp hứa xong thì anh đã quên em trước rồi phải ko, lấy đâu ra mà buồn nữa! Một hôm vô tình gặp em họ làm ngay gần chỗ mình. Hai chị em đi ăn trưa, mình cũng ko nhắc gì tới bạn ấy. Mấy hôm sau thấy bạn mail "anh ko ngờ là em đang ở gần anh đến vậy". Mình chẳng biết nói gì, chỉ rep ngắn gọn "Ừ, anh". Sự thật là đang rất xúc động, mình biết là bạn ấy đã lên HN từ trước đó, nhưng mình ko lên theo, mình đi vì bản thân mình thôi. Tụi mình dè dặt nói chuyện lại, tránh làm tổn thương nhau. Nhưng rồi nỗi ấm ức của cuộc chia tay dạo trước vẫn quay trở lại. Bọn mình chính thức chia tay thêm lần nữa.
Sau bao năm mới lại lái xe quanh hồ TN và những con đường yên tĩnh xanh mát của tp HD. Bất giác nhìn cảnh quen nhớ người cũ. Nhớ để viết thôi, ko làm gì hơn đâu mọi người ạ ^^. Sau tất cả ai rồi cũng chỉ là "người đi qua đời tôi" mà thôi.
Ừ đúng, lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu. Bọn mình bắt đầu nhắn tin rồi chuyển sang chat yahoo. Cái hộp chat huyền thoại ấy có lẽ đã là thanh xuân của rất nhiều người. Lâu quá rồi mình cũng đã quên trông nó như thế nào, chỉ nhớ cảm giác vui sướng khi mở hộp chat lên thấy tin nhắn của người mình thích, và những tối ôm máy chat chit lê thê. Bọn mình chia ra cứ cuối tuần lại bắt xe đi thăm nhau, tuần này mình lên thì tuần sau bạn ấy xuống. Hai kẻ lượn lờ khắp tp HD, tình yêu trong sáng chỉ có cafe với đạp vịt hồ TN. Bận hôn nhau nhiều lúc để vịt trôi tự do, khi nào sắp chạm vịt nhà khác thì bạn ấy mới lái tách nó ra. Có hôm bạn kêu:
- Tụi nó nhìn mình em ơi
- Sao nhìn?
- Chắc bọn mình già quá ^^
Hồi đấy mình 27, bạn ấy 26. Lúc quen nhau bạn vừa học xong thạc sỹ còn mình đã ra trường đi làm được mấy năm. Mình đơn giản và dễ hài lòng nên chỉ làm ở một công ty duy nhất ngay từ đầu. Công ty nhỏ và mới, ký hợp đồng xong thì mình đi training và về làm head của một bộ phận con con. Với mình thế là đủ, ngày đi làm chăm chỉ, tối cafe trà đào, cuối tuần đi chơi với người yêu. Nhưng bạn thì ko thế. Tốt nghiệp xong bạn thử làm ở một vài nơi nhưng đều cảm thấy tù túng, ko thỏa mãn được kiến thức và cá tính riêng. Thế là bạn tiếp tục học lên master và khi gặp mình thì bạn chính thức phải vào đời rồi, ko trì hoãn được nữa. Bạn cho mình password hộp mail để mình tiện vào sửa CV các thứ và theo dõi các job bạn ứng tuyển. Mình cũng vào được yahoo của bạn, chẳng để làm gì nhưng bạn cứ thích cho, kiểu anh ko có gì để giấu em cả. Xoay xoay ít lâu thì bạn quay xe, nộp hồ sơ vào làm giảng viên một trường đh về kỹ thuật ở gần HN, đây là mối quan hệ của mẹ bạn. Bạn lên trường với tâm lý trĩu nặng, mình chẳng biết làm gì ngoài động viên bạn cố gắng, mọi việc rồi sẽ tốt. Hai tuần ở trường bạn chỉ kêu buồn chán, muốn về. Mình ngoài mặt lạc quan an ủi bạn nhưng trong lòng đã cảm nhận được chuyện bọn mình rồi cũng sẽ hết vui, bởi vì bạn lúc này chẳng có tâm trạng để yêu nữa rồi. Ko ngoài dự đoán, sau 2 tuần bạn bỏ việc trở về, tiếp tục những ngày loay hoay mất phương hướng. Bạn im lặng nhiều hơn, bối rối nghi hoặc, hay làm mình phải nghĩ ngợi. Một hôm mình lấy hết dũng khí nhắn cho bạn vài lời tâm huyết trên yahoo, giờ chỉ còn nhớ câu cuối là "Mỗi khi buồn em chỉ muốn nói chuyện với anh, nhưng mà giờ anh lại là người làm em buồn." Hôm sau bạn nhắn lại "Mình chia tay đi. Anh ko muốn em phải suy nghĩ nữa". Ừm, họ hay nói đàn ông chia tay bằng tin nhắn là hèn. Giờ thì mình cảm thông được với cái sự hèn đấy. Đàn ông khi đã muốn buông thì họ ko thể chịu đựng thêm cơn mưa lời trách móc đau khổ từ người bạn gái sắp cũ của mình đâu.
Nên mình chọn lặng lẽ gặm nhấm cái cơ sự này. Các bạn gái thân thiết đều vừa lấy chồng và đang mang bầu. Mình ko thể đem cái câu chuyện ủ dột này ra kể với các bạn được. Một chuyện tình thấm đẫm nước mắt theo đúng nghĩa đen. Mình khóc nhiều mắt sưng đến mức từ mí lót ban đầu tự nhiên thành 2 mí rõ đến giờ ^^.
Ít tháng sau mình nghỉ việc lên HN xem có khuây khỏa hơn chút nào ko. Mình nhanh chóng thích nghi với công việc và môi trường sống mới, nhưng lúc một mình thì vẫn thấy lạc lõng. Nhớ những tối se lạnh, đi làm về chạy xe vào con ngõ ngoằn nghèo mờ tối, nhà ai mở bài "Anh" của HQH nghe rưng rưng. Nhớ có câu "và em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn". Ôi em ơi, khi em chưa kịp hứa xong thì anh đã quên em trước rồi phải ko, lấy đâu ra mà buồn nữa! Một hôm vô tình gặp em họ làm ngay gần chỗ mình. Hai chị em đi ăn trưa, mình cũng ko nhắc gì tới bạn ấy. Mấy hôm sau thấy bạn mail "anh ko ngờ là em đang ở gần anh đến vậy". Mình chẳng biết nói gì, chỉ rep ngắn gọn "Ừ, anh". Sự thật là đang rất xúc động, mình biết là bạn ấy đã lên HN từ trước đó, nhưng mình ko lên theo, mình đi vì bản thân mình thôi. Tụi mình dè dặt nói chuyện lại, tránh làm tổn thương nhau. Nhưng rồi nỗi ấm ức của cuộc chia tay dạo trước vẫn quay trở lại. Bọn mình chính thức chia tay thêm lần nữa.
Sau bao năm mới lại lái xe quanh hồ TN và những con đường yên tĩnh xanh mát của tp HD. Bất giác nhìn cảnh quen nhớ người cũ. Nhớ để viết thôi, ko làm gì hơn đâu mọi người ạ ^^. Sau tất cả ai rồi cũng chỉ là "người đi qua đời tôi" mà thôi.