Sơn hào hải vị cũng khum bằng Cơm Mẹ Nấu… | ID: 83453

➤➤ Iwin

➤➤ ACE88

➤➤ sanvip

User ID
158704
Since
7/9/19
Bài viết
722
Like
975
Nơi ở
Hà Nội
TBD
98,802VNĐ
Cảm giác bình yên nhất của một ngày là về muộn thấy bố mẹ phần cơm…

Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi

Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...

À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.

Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.

Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.

Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…:)
View attachment 898
 

Nên đọc:
Tại sao ko thể xóa bài

Badboy ain't good but goodboy ain't fun :)
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
234476
Since
3/6/22
Bài viết
55
Like
148
Nơi ở
Một nơi có chân thành, tích cực, yêu thương
TBD
19,599VNĐ
Cảm giác bình yên nhất của một ngày là về muộn thấy bố mẹ phần cơm…

Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi

Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...

À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.

Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.

Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.

Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…:)
View attachment 898
Lâu lắm rồi mới có một bài hay, ý nghĩa mà đọc thấm từng câu, hợp ý em như thế.
Miền Bắc mình cái tinh tế nó thể hiện ở từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống nếu mọi người để ý. Có thể với các miền khác trong nước, vẫn có vài người nói rằng miền Bắc ta khó khăn, vài phần hơi hà khắc thái quá trong nội bộ gia đình. Với em thì không, nó là nét đẹp văn hoá, nét đẹp của sự giáo dục được thừa hưởng từ gia đình và nói rộng hơn là cả một vùng đất Bắc Bộ. Đi đâu nó cũng chảy trong máu em và em thực sự tự hào khi mang nét đẹp ấy đối xử với tất cả mọi người ở một vùng miền khác.
Lại nói tới phần cơm, vì tính chất công việc nên em cũng hay "được" phần cơm. Sẽ là khi mọi người chưa dùng bữa, thức ăn vừa nấu xong sẽ được lấy ra ưu tiên chia phần cho người không ở nhà, không đụng đũa riêng, ngăn nắp, gọn gàng. Thường sẽ có món mặn, canh hoặc rau tùy hôm. Cạnh bên sẽ có 1 bát nước mắm nhỏ đã vắt sẵn chanh và vài lát ớt. Vì em thích thế, nước mắm chấm cả thế giới, không có cứ cảm thấy thiếu thiếu. Mẹ biết ý nên lúc nào cũng để sẵn cho.
"Cơm của mày ở trong bếp đấy, toàn món mày thích ăn đi"
Câu nói quen thuộc tới nỗi em có thể nhại lại giọng ý hệt, không ngọt ngào nhưng trong đó là tình cảm gia đình, là yêu thương vô điều kiện. Làm gì có bữa ăn miễn phí trên đời, trừ bữa cơm của mẹ. Sở thích ăn uống của mình thích ăn gì, không thích ăn gì... nhìn phần cơm là biết ngay.
"Ăn xong chưa, hoa quả với muối ớt để trong tủ lạnh đấy"
Ơ? Mẹ cắt sẵn cho con luôn à.
"Không, nãy tao ăn thừa tao để ở đấy cho mày thôi"
Mẹ ăn hoa quả thường không chấm muối ớt, vì mẹ không ăn cay được như mình. Với chả ai ăn thừa mà nhìn vuông thành sắc cạnh như kia cả :)))) Lêu lêu biết thừa nhé nhưng mà trường hợp này mình chỉ nên im lặng và tận hưởng thôi. Lương về nộp cho "sếp" nhiều hơn chút để "thể hiện tình cảm" vậy.
"Mẹ mẹ, nay con đi qua chợ thấy bán vải ngon thế mà con vội đi làm không biết bao nhiêu ?"
Thế là mai lại có vải ăn tráng miệng :))))
Thật ra, gia đình mình giao tiếp có phần hơi bất ổn thế thôi chứ yêu thương nhau lắm.
 
Nothing is forever
Thành viên nữ
Chính Thức
Cupid Tim Cún nhồi bông Bông hồng
User ID
198381
Since
26/11/20
Bài viết
435
Like
1,143
Nơi ở
Hà Nội
TBD
29,471VNĐ
Cảm giác bình yên nhất của một ngày là về muộn thấy bố mẹ phần cơm…

Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi

Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...

À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.

Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.

Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.

Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…:)
View attachment 898
Tiết kiệm ảnh quá:)) hay là hết ảnh rồi:))
 
User ID
158704
Since
7/9/19
Bài viết
722
Like
975
Nơi ở
Hà Nội
TBD
98,802VNĐ
Tiết kiệm ảnh quá:)) hay là hết ảnh rồi:))
Còn nhiều mà cái nắng cái nóng ở công trường nó khiến mood nó tụt vào trong ý :))) ảnh copy trên mạng cho nhanh hihi
 
User ID
158704
Since
7/9/19
Bài viết
722
Like
975
Nơi ở
Hà Nội
TBD
98,802VNĐ
Lâu lắm rồi mới có một bài hay, ý nghĩa mà đọc thấm từng câu, hợp ý em như thế.
Cảm ơn em! Mẹ vẫn hay hiểu những điều con chưa nói. Thường là vậy :)
 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Chính Thức
Vương miện nam Cún nhồi bông
User ID
192306
Since
16/9/20
Bài viết
300
Like
553
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831VNĐ
Còn nhiều mà cái nắng cái nóng ở công trường nó khiến mood nó tụt vào trong ý :))) ảnh copy trên mạng cho nhanh hihi
Nắng công trường thiêu đốt đời trai trẻ
 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Chính Thức
Vương miện nam Cún nhồi bông
User ID
192306
Since
16/9/20
Bài viết
300
Like
553
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831VNĐ
Cảm giác bình yên nhất của một ngày là về muộn thấy bố mẹ phần cơm…

Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi

Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...

À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.

Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.

Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.

Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…:)
View attachment 898
Về đi em..
 
Badboy ain't good but goodboy ain't fun :)
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
234476
Since
3/6/22
Bài viết
55
Like
148
Nơi ở
Một nơi có chân thành, tích cực, yêu thương
TBD
19,599VNĐ
Cảm ơn em! Mẹ vẫn hay hiểu những điều con chưa nói. Thường là vậy :)
À mới hôm qua đây thôi
Bun ơi, tự dưng ngồi nghĩ mẹ thấy lo quá
Sao vậy mẹ, có chuyện gì? ( Vừa nói vừa nhồm nhoàm bát ô tô cơm mẹ phần. Có cá trắm kho riềng và rau muống luộc)
Sau này mày phải lấy thằng nào khá khá 1 tí con ạ, hoặc giàu càng tốt.
Sao mẹ nói lạ vậy, khác hẳn mẹ thường ngày?
Ừa thì mày ăn lắm thế, nó không giỏi thì mày ăn sạt nghiệp phá sản thì sao. Tao nuôi mày ăn học bao năm không giàu lên là do mày chứ do ai. Ăn thì ăn ngon, ăn xong lại đá quả khế cơ đấy
Ơ? Mẹ....
 
User ID
4444
Since
2/4/20
Bài viết
2,008
Like
3,109
Nơi ở
Hà Nội
TBD
1,171,120VNĐ
  • TÌM BẠN
  • NGOÀI LỀ

Tìm user theo ID

Bài mới

Back
Top Bottom