Cảm giác bình yên nhất của một ngày là về muộn thấy bố mẹ phần cơm…
Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi
Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...
À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.
Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.
Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.
Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…
View attachment 898
Con người ta rồi sẽ đến một lúc không quá cố chấp để đi tìm kiếm hạnh phúc nữa. Điều cần nhất, có lẽ chỉ là bình yên thôi.
Còn gì ấm lòng hơn một ngày dài sắp khép, trên đường về nhà với một tảng đá trong lòng. Sáng nay đi làm tắc đường, chấm công muộn. Đến thì bị sếp phàn nàn. Công việc thì với cả 1 kilogam giấy chất chồng…nói chung là 1 ngày vứt cmn đi
Nhưng nghĩ đến việc về đến nhà mở cửa ra thấy một bát canh nhỏ, ít thức ăn, tuy lạnh ngắt rồi nhưng được để riêng vào những chiếc bát sạch tươm tất. Cơm trong nồi vẫn còn hơi ấm nóng...
À hóa ra thế giới bên ngoài tệ là thế, nhưng sau cánh cửa nhà, muộn phiền sẽ dừng ngay.
Khi trường thành con người ta không sợ thất bại, không sợ thất tình bằng sợ cô đơn. Thử nghĩ mà xem, sau một ngày mệt nhoài lê chân về nhà không một ai chờ đợi. Đấy chính là thứ cô độc và đáng sợ nhất cuộc đời này. Trong sâu thẳm tiềm thức, chúng ta sợ tung hoành dọc ngang nhưng quay lại chẳng có ai đón đợi mình.
Gia đình có thể không giúp trả các loại hóa đơn hàng tháng, không thể giúp hàn gắn các mối quan hệ vừa vỡ tan, cũng không thể làm cái plan vừa được giao mà 2 tiếng nữa đã phải nộp. Nhưng gia đình có thể cho chúng ta cảm giác ở-đâu-đó-vẫn-có-người-chờ-đợi mình. Giữa lặng thinh của đêm xuống, cuối cùng được nằm trên chiếc giường êm, mẹ hé cửa phòng càu nhàu rằng bỏ điện thoại đi để mai còn dậy sớm. Đó chính là cách yên ả nhất để kết thúc một ngày.
Có ai đã từng nghĩ rằng, dù sơn hào hải vị ngoài kia có hấp dẫn đến mấy, nhưng thi thoảng ta lại thèm quá đỗi một bữa cơm nhà? Đến rồi đi, hạnh phúc rồi lại khổ đau với biết bao mối quan hệ, cuối cùng ta lại trở về với gia đình. Nơi cửa luôn khép hờ để chờ sẵn, nơi mà không cần phải giỏi giang, không cần phải đẹp đẽ, không cần phải thành công, chúng ta vẫn được đón chờ.
Và hnay tôi phải về nhà làm vài bát cơm của gấu mẹ cho bõ cơn thèm….và đc nghe mẹ cằn nhắn tiếp…
View attachment 898