Sống trong đời, đừng để vướng bận quá mức vào một câu chuyện nào đó; đừng để bi lụy quá sâu vào một mối tình nào cả. Điều gì đã là quá khứ, thì cứ để kết thúc đi; việc gì không còn tiếp tục được nữa, thì nhẹ nhàng buông bỏ. Sống trong đời, để kết thúc thật là khó, để buông bỏ lại còn khó hơn. Dẫu biết rằng, nắm giữ mãi cũng chẳng được gì, chỉ khiến cho lòng thêm đau khổ.
Khi người ta đã không còn đặt bạn vào vị trí quan trọng của đời họ nữa, thì bạn nên an nhiên rời đi. Rời đi để có cơ hội mở ra trang sách mới của cuộc đời mình, đừng vì một ai đó mà bạn phải gấp cuốn sách của đời mình lại. Bởi vì, “khi cánh cửa này khép lại, thì cánh cửa khác sẽ mở ra”.
Đời người, hãy sống như một quán nước bên đường, ai đó đi qua dừng chân lại nghỉ ngơi, uống một ly nước, rồi đứng dậy ra về; còn mình ở lại vẫn an nhiên tạm biệt họ.
(Trích bộ sách: Người kể chuyện đời)
Khi người ta đã không còn đặt bạn vào vị trí quan trọng của đời họ nữa, thì bạn nên an nhiên rời đi. Rời đi để có cơ hội mở ra trang sách mới của cuộc đời mình, đừng vì một ai đó mà bạn phải gấp cuốn sách của đời mình lại. Bởi vì, “khi cánh cửa này khép lại, thì cánh cửa khác sẽ mở ra”.
Đời người, hãy sống như một quán nước bên đường, ai đó đi qua dừng chân lại nghỉ ngơi, uống một ly nước, rồi đứng dậy ra về; còn mình ở lại vẫn an nhiên tạm biệt họ.
(Trích bộ sách: Người kể chuyện đời)