Moderator
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
Hôm qua, ngày buồn như vũng nước mưa.
Từ sáng đến trưa tôi lần lượt nhận được thư tạm biệt từ 3 người bạn trà đá, một người rất thân, một người thân vừa và một người chưa hề thân. Nhưng lúc này tôi chẳng còn nghĩ tới thân sơ gì nữa, chỉ thấy hụt hẫng và buồn. Rõ ràng là tôi ko cảm nắng gì hai bạn nam, và cũng ko có xu hướng les với bạn nữ. Nhưng vốn đã quen với sự hiện diện của các bạn trên 4r hàng ngày, giờ tự dưng ko thấy nữa, trống trải thế.
Trước giờ tôi hay tự nhắc mình lên đây để tìm niềm vui, viết lách chút đỉnh những điều ko thể viết trên fb zl cá nhân, bình luận phiếm để tạm quên đi mình là ai. Ko biết rằng một ngày góc trà nhỏ lại mang cho mình cơn buồn khó tả.
Trước khi đi mọi người thi nhau cho tôi tiền. Tôi vụt trở nên giàu nứt. Mà sao tôi thấy cô đơn quá mọi người ạ. Cảm giác bị bỏ lại với một đống tiền nó ko vui gì đâu. Giờ tôi đã hiểu thế nào là "nhà giàu cũng khóc" rồi ((
Buồn cho thu Hà Nội.
Buồn cho kẻ lạc lối.
Buồn cho người cầm cân nảy mực.
Thế nên mọi người ạ, chúng ta ở đây để thư giãn mà, sao ko gắng vui vẻ và đoàn kết nhỉ. Nhỡ có cần khịa thì cứ khịa chân thành vào là được ))
Vì muốn tận hưởng thêm cái cảm giác của người có tiền nên tôi chưa đem tặng đâu ạ. Xin lỗi những ai đang cần tiền ((
Giờ thì kẻ giàu có cũng thu mình về gặm nhấm cơn thất tình này đây. Chúc mọi người vui vẻ.
Từ sáng đến trưa tôi lần lượt nhận được thư tạm biệt từ 3 người bạn trà đá, một người rất thân, một người thân vừa và một người chưa hề thân. Nhưng lúc này tôi chẳng còn nghĩ tới thân sơ gì nữa, chỉ thấy hụt hẫng và buồn. Rõ ràng là tôi ko cảm nắng gì hai bạn nam, và cũng ko có xu hướng les với bạn nữ. Nhưng vốn đã quen với sự hiện diện của các bạn trên 4r hàng ngày, giờ tự dưng ko thấy nữa, trống trải thế.
Trước giờ tôi hay tự nhắc mình lên đây để tìm niềm vui, viết lách chút đỉnh những điều ko thể viết trên fb zl cá nhân, bình luận phiếm để tạm quên đi mình là ai. Ko biết rằng một ngày góc trà nhỏ lại mang cho mình cơn buồn khó tả.
Trước khi đi mọi người thi nhau cho tôi tiền. Tôi vụt trở nên giàu nứt. Mà sao tôi thấy cô đơn quá mọi người ạ. Cảm giác bị bỏ lại với một đống tiền nó ko vui gì đâu. Giờ tôi đã hiểu thế nào là "nhà giàu cũng khóc" rồi ((
Buồn cho thu Hà Nội.
Buồn cho kẻ lạc lối.
Buồn cho người cầm cân nảy mực.
Thế nên mọi người ạ, chúng ta ở đây để thư giãn mà, sao ko gắng vui vẻ và đoàn kết nhỉ. Nhỡ có cần khịa thì cứ khịa chân thành vào là được ))
Vì muốn tận hưởng thêm cái cảm giác của người có tiền nên tôi chưa đem tặng đâu ạ. Xin lỗi những ai đang cần tiền ((
Giờ thì kẻ giàu có cũng thu mình về gặm nhấm cơn thất tình này đây. Chúc mọi người vui vẻ.