Không nghĩ đến việc vô diễn đàn mới 2 ngày mà mình có nhiều sự tình cờ tìm lại cảm xúc ngày xưa đến vậy.
Mình lội trong các bài viết cũ. Của Ms Ther và của nhiều cựu thành viên. Hầu hết đều màu đỏ. Ít vô diễn đàn. Ít bài viết gần đây. Nhưng nội dung cũ thì rất phong phú. Lãng mạn Thơ thẩn. Phù hợp cho tâm hồn cũ xưa của mình 1 thời bùng cháy. Thời chép thơ chuyền tay nhau.
Mình cảm động nhứt là một ý trong bài Cây Bạch đàn vô danh của Ms Ther mô tả cảm giác của cô gái đi dự đám cưới, dõi theo cử chỉ ánh nhìn của (người yêu cũ) chú rể dành cho cô dâu. Huhu... Nhớ bài thơ "Day dứt" mình chép tay thời SV của Đinh Thu Hiền:
Có một điều chắc em không nhận ra
Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới
Có một điều chắc em không đoán nổi
Bữa rước em về anh qua lối hẹn xưa!
Cô bé ấy ở đâu ? Cô bé ấy bây giờ ?
Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ
Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó
Sao còn về... hay chỉ gió phất phơ ?
Em không hay đâu, cô bé vờ ngây thơ
Nép trong ngõ, rụt rè xem lễ cưới
Mắt anh lặng nhưng mà tim bối rối
Đập nghẹn ngào nên để rơi cành hoa.
Có một điều chắc em không nghĩ ra
Cô bé ấy sẽ về nơi hẹn cũ
Váy cô dâu quét nhàu thêm cỏ nhớ
Xin em bước nhẹ nhàng cho cỏ ấy trinh nguyên!
Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen
Và giận dữ như bao người vợ trẻ
Nhưng với em tim anh đầy quá thể
Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi...
Em mến chép tặng chị Ther nha. Cảm xúc từ bài viết của chị làm em thấy tâm hồn xao xuyến.. Chiều nay... đánh thức những điều trong quá khứ tưởng đã lãng quên...
Mình lội trong các bài viết cũ. Của Ms Ther và của nhiều cựu thành viên. Hầu hết đều màu đỏ. Ít vô diễn đàn. Ít bài viết gần đây. Nhưng nội dung cũ thì rất phong phú. Lãng mạn Thơ thẩn. Phù hợp cho tâm hồn cũ xưa của mình 1 thời bùng cháy. Thời chép thơ chuyền tay nhau.
Mình cảm động nhứt là một ý trong bài Cây Bạch đàn vô danh của Ms Ther mô tả cảm giác của cô gái đi dự đám cưới, dõi theo cử chỉ ánh nhìn của (người yêu cũ) chú rể dành cho cô dâu. Huhu... Nhớ bài thơ "Day dứt" mình chép tay thời SV của Đinh Thu Hiền:
Có một điều chắc em không nhận ra
Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới
Có một điều chắc em không đoán nổi
Bữa rước em về anh qua lối hẹn xưa!
Cô bé ấy ở đâu ? Cô bé ấy bây giờ ?
Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ
Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó
Sao còn về... hay chỉ gió phất phơ ?
Em không hay đâu, cô bé vờ ngây thơ
Nép trong ngõ, rụt rè xem lễ cưới
Mắt anh lặng nhưng mà tim bối rối
Đập nghẹn ngào nên để rơi cành hoa.
Có một điều chắc em không nghĩ ra
Cô bé ấy sẽ về nơi hẹn cũ
Váy cô dâu quét nhàu thêm cỏ nhớ
Xin em bước nhẹ nhàng cho cỏ ấy trinh nguyên!
Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen
Và giận dữ như bao người vợ trẻ
Nhưng với em tim anh đầy quá thể
Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi...
Em mến chép tặng chị Ther nha. Cảm xúc từ bài viết của chị làm em thấy tâm hồn xao xuyến.. Chiều nay... đánh thức những điều trong quá khứ tưởng đã lãng quên...
Sửa lần cuối: