Chàng trai năm cũ... P3 | ID: 399585

gemgem
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
399364
Since
31/8/25
Bài viết
84
Like
388
TBD
159,644VNĐ
Chào mọi người. Chúc một ngày chủ nhật vui vẻ bình yên nhaaaa.
Hôm qua đọc một bài viết về gu giữa 1 chàng trai và một chị. Mình nhớ hổm Ms Ther có nói đại ý có những người cùng gu với nhau mà người Bắc gọi là hợp cạ á. Ý là nói chung. Còn giữa trai gái mình thấy hợp cạ thì chơi với nhau rất vui nói chuyện rất bắt đi ăn nhậu cùng rất đã rất y bài nhưng trai gái hợp cạ mà hổng có cảm xúc hổng thể xẹt điện thì thua hổng kết nối tình cảm nam nữ được. Kể quý zị nghe về chàng trai năm cũ P3 nha.
Hồi lớp 12 mình tập trung học để mong đậu vào đại học tốt có ngành như mơ ước. Chuyện anh Th cũng hổng có gì thêm. Cảm xúc đầu đời cứ thế trôi tuột qua tay. Ăn tết xong, học kỳ 2 lớp 12 mình học suốt không có gì để giải trí ngoài sách sách thì nhận một thư ở Sài Gòn gửi về lớp. Anh thủ khoa 12 năm rồi tên K đi học Marketing có chơi với bạn ở trỏng giới thiệu anh Ph này viết thư gửi mình. Ph viết thư đọc rất hay rất dễ thương nhiều cảm xúc. Có lẽ anh K mai mối bằng kiểu mô tả ố zè một chút chứ sao trong mắt Ph mình dễ thương hát hay học giỏi dữ vậy. Hát thì đúng là có giải nhứt trường 2 năm 10 và 11 nhưng mà mình nghĩ mình hên thôi vì nhiều nhân tài chưa lộ. Và tụi mình viết thư qua lại cho đến hết 12. Tụi mình nói đủ thứ. Ph chép thơ, kể những chuyện trong BTr quê ảnh, kể về Sài Gòn, đời sanh ziên, đi học sao đi làm thêm kiểu gì, học Hóa thích lắm em ráng nha anh là hóa số 1 trường á... Đại khái là nhờ thư của Ph làm con nhỏ càng có động lực thi cho đậu đại học. Rồi mình tốt nghiệp 12 với kết quả á khoa. Thôi vậy cũng ngon rồi. Mình vô Sài Gòn ở với chị gái từ cuối tháng 5 để ôn thi tháng 7. Ngồi một mình phòng sân thượng công ty chị trên lầu 9 lộng gió ôn bài, mình thấy nhớ nhung Ph. Nhứt là học 1 ngày dài cứ đến 4g30ph chiều thì chuông nhà thờ Đức Bà buông từng tiếng thong thả, mình sẽ đi ra vòng vòng sân thượng, nhìn ngó phố xá, nhà thờ, bưu điện, sau lưng là sông Sài Gòn chảy lững lờ qua. Nghe bài chuyến đò quê hương mà nhớ trai dù chưa gặp mặt... Lúc đó nhìn gì cũng đẹp cũng có cảm xúc á. Mà có dám nói gì đâu cũng hổng dám viết thư vì chị gái quản dữ lắm đừng hòng. Chỉ trước thi đại học 1 tuần mình nói chị em cần gửi và nhận thư của bạn nên nhờ địa chỉ cty chị nha. Oke út miễn thi đại học tốt là dc nha đừng có mà yêu đương này nọ. Chị chở mình đi bưu điện Sài Gòn gửi thư cho Ph. Trong thư mình kể sẽ thi ở Đh nào giờ nào, cảm thấy lo lắng âu sầu vì sợ rớt. Bịnh chung của con gái hay ovrtk á. Nghĩ gì cũng nghĩ quá lên.
Ngày tập trung nhận phiếu báo danh để mai thi, mình vô trong phòng thi làm các thủ tục xong là ngồi chờ chị gái đến rước. Có 1 anh dáng cao hơi mập chút nhìn hiền lành mang balo đứng lóng ngóng ở cửa phòng. Mình chờ mọi người về gần hết mới bước ra cửa thấy ảnh đang chỉ tay vô tên mình thì biết đúng Ph rồi. Tụi mình hổng có hình riêng gửi cho nhau. Hồi đó kiểu vậy á với mình nhát ké sợ bóng sợ gió có dám nói gì khi chưa gặp mặt. Ảnh hỏi em là bé VC ha. Dạ đúng. Hi em anh Ph nè. Em biết rồi. Xong ảnh hỏi đủ thứ về kỳ thi còn mình hơi đơ và tự nhiên cái tuột cảm xúc mất tiêu. Bởi vậy ta nói nói chuyện hợp là 1 chuyện còn gặp mặt tự nhiên hổng xẹt điện gì á. Rồi chị gái tới mình nói thôi em về nha nhứt định hổng chịu đi cafe dù Ph có chào chị xin phép chị cho em mời chị và bé đi uống nước. Sau đó Ph viết 1 thư gửi về cty nhờ chị chuyển dùm mình. Anh nói muốn gặp em vì anh có nhiều chuyện muốn nói với em mà em còn ngại hả... Rồi mình đậu đại học, vô trường học ngành mình thích. Và có viết thư báo Ph là mình học lớp đó trường đó nhưng hổng còn chia sẻ gì, hổng nói đủ thứ líu lo chích chòe như hồi trước. Đến học kỳ 2 năm nhứt, mình nhận thư Ph tỏ tình. Viết dài, viết rất tình cảm, viết về tương lai nếu có em... Nhưng mình biết khi gặp trực tiếp hổng có cảm xúc gì thêm nên mình từ chối, mình viết nói em chỉ coi anh là anh trai chứ giờ mới 19 tuổi chưa nghĩ chuyện yêu đương. Em phải đi học và dạy kèm nên chắc cũng ít có thời gian viết thư.
Và rồi Ph biến mất. Dù tụi mình cùng ở Sài Gòn Ph cũng biết trường lớp mình học. Nhưng không hề gặp lại sau lần đầu mờ nhạt đó. Mình cũng dần quên. Mãi đến hổm gặp anh K trong lần gặp bạn bè cấp 3 anh K nói bé VC ơi em làm sao mà Ph nó nhớ thương em tới giờ. Chời đất em có làm gì đâu. Em quên bẵng ảnh luôn. Ủa giờ anh với ảnh còn gặp nhau hả. Ngành marketing của anh ngon lành nha. K nói hông, chả biết sao Ph học giữa năm 2 đột nhiên nghỉ học. Mất tích. Anh cũng chơi thân với nó mà tìm hông ra. Mới rồi họp lớp trường marketing anh với nó gặp nhau nó chỉ hỏi về em mà lâu rồi anh có gặp em có biết gì về em đâu mà nói. Nó xin số điện thoại em á. Anh hỏi thằng lớp phó lớp em xong anh cho Ph rồi. Nó kể nghỉ marketing qua năm sau nó thi vô trường em, hình như học sau em 2 năm. Xong về tỉnh, học lên master ở bên châu Âu... Giờ nó tp tòa tỉnh em k biết hả. Dạ hông. Từ 19 tuổi tới giờ em mới biết tin ảnh á. Gì kỳ vậy nó thương em dữ lắm đám bạn tụi anh ai cũng rành á. Tự nhiên mình thấy lòng xốn xang, tự trách mình sao ảnh nhớ nghĩ về mình nhiều vậy. Sao mình vô tâm đến vậy. Rồi mình có làm lỡ gì hông. Anh K đưa mình số đt Ph. Mình nhắn tin hỏi anh Ph còn nhớ bé VC hông. Ảnh nhắn lại liền nhớ chớ, anh chưa bao giờ quên em. Em xin lỗi hồi 19 tuổi em còn nhỏ em từ chối anh thẳng quá em có làm tổn thương anh hông. Hông đâu em. Chuyện tình cảm đâu có nói gì được. Anh đã buồn bã và tuyệt vọng, anh nghỉ học marketing và thi vô trường em. Ah vậy anh là sư đệ của em hì hì. Đúng rồi. Anh giờ vẫn hối tiếc vì đã bỏ lỡ em. Anh hổng quyết tâm theo đuổi em khi đã vô trường mà chỉ âm thầm theo dõi em trong đội văn nghệ trường, đội bóng nữ lớp em, vụ tranh luận của em với thầy cô phản biện về luận văn tốt nghiệp...Anh luyến tiếc vì đã bỏ lỡ em... Giờ anh gặp lại em có thể cho anh được nắm tay em ôm em 1 cái hông.. Rồi mấy tháng sau em thư ký chở mình đi đám tang cha của bạn cùng lớp ngay tp của anh. Mình có hẹn gặp. Anh đồng ý. Mình gặp mà k nhận ra anh vì lần đầu gặp có 10phut chớ mấy. Giờ Anh cao hơn, ốm hơn chút. Rắn rỏi phong độ, hông có mùi thuốc lá. Hai đứa đều mặc áo trắng học trò. Anh nói anh nhìn là nhận ra em ngay lập tức vì nụ cười và ánh mắt em không hề thay đổi. Mình cười hồi 19 tuổi tới giờ cũng bộn tuổi rồi anh ơi. Anh có muốn nắm tay em hông. Anh nắm tay mình. Nhưng không ôm mình vì trong quán cafe đông mà. Mình nghĩ sao cũng hổng có xẹt điện thôi thua rồi. Nếu có xẹt điện chắc mình cũng đi theo cảm xúc 1 lần coi sao... Sau đó là những ngày sáng trưa chiều tối nhắn tin. Nhưng mình hông có cảm xúc. Chỉ nói thì không đủ. Cảm xúc phải được tạo ra nuôi dưỡng từ những tiếp xúc chạm nhau, từ những chia sẻ khác nữa, về nhiều thứ chứ hông thể qua nhắn tin. Anh nói không dám lên Sài Gòn. Nên mình nói em sẽ không nhắn tin anh nữa. Anh nói anh sợ lên Sài Gòn gặp em Anh sẽ bỏ hết, bất chấp mà theo đuổi em lần nữa... Mình không hẹn không tạo điều kiện để phát triển một mối tình đơn phương đã bỏ lỡ. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ chứ luyến tiếc làm gì người ơi...
Thôi thế là thôi là thế đó.... Thôi thế là thôi là thế rồi....
 
Sửa lần cuối:
gemgem
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
399364
Since
31/8/25
Bài viết
84
Like
388
TBD
159,644VNĐ
Đồng ý với câu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Đừng lấy lý do abc ra để làm gì. Không hợp thì mãi vẫn không hợp, có ráng cũng không thành được Ther hen
Đúng rồi bạn ơi. Ráng rồi cũng hổng thành mà ráng thành rồi cũng tan á...
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Bài tương tự

Back
Top Bottom