KẾT nối ... KẾT | ID: 399597

Entwining souls with the brushstrokes of stories
gemgem
VIP
Chính Thức
User ID
660112
Since
25/9/25
Bài viết
28
Like
473
Nơi ở
Hà Nội
TBD
210,996VNĐ
Cùng tác giả:
Tham gia diễn đàn vài hôm, lướt một hồi. Bắt gặp một số bài (danh sách bên dưới) khiến tao nghĩ đến những câu chuyện cũ, gợi đến những cảm xúc, trải nghiệm cũng như quan điểm về sự kết nối và mối quan hệ.
  • Lại thức đêm thứ 3 vì đọc Trà đá. Thích đọc nên ngủ hổng được...
  • Hành trình tìm kiếm đầy thử thách
  • "Thợ lặn săn mồi"
  • Tìm bạn trên web thay vì ngoài đời?...sự thật là đâu....đầu
  • Cuối tuần kể chuyện lạc vô diễn đàn

Đợt sau dịch, tao có lên Đà Lạt một chuyến.
Đêm đó, sau khi hoàn thành giải Dalat Ultra Trail, chân cẳng còn rã rời chỉ muốn nằm bẹp dí, nhưng lại tiếc thời gian ở đây. Tối hôm sau là phải bay về Hà Nội rồi, nên tao quyết định tìm một pub để xem có ai chém gió không. Thực tình là muốn trải nghiệm xem pub ở Đà Lạt thế nào, và hơn hết là tìm một người lạ để nói chuyện vui vui.

Cái cảm giác được tâm sự với một người xa lạ nó hợp với tao lắm. Một người nói chuyện trên trời dưới bể, không phải suy nghĩ nhiều, tất nhiên là khác giới, nhưng không phải nghĩ đến kiểu tình một đêm hay gì (mặc dù mà duyên đến thì tao cũng nhận).


Lượn một hồi, mà toàn mấy bar nhạc nhẽo ồn ào quá mức, hoặc là buồn buồn, cuối cùng tao vào Ci Cocktail Bar. Ở đây không gian trầm ấm dễ chịu, ánh đèn vàng dịu, tiếng nhạc nhè nhẹ, tao méo nhớ là cái nhạc gì nhưng nó không làm mình khó chịu. Quán không quá đông, có vài người nước ngoài, một cặp đôi thì thầm ở góc, với lác đác vài người ngồi trên quầy.

Tao cũng vội đảo mắt xem có ẻm nào xinh xinh hay không (chỉ là tò mò thôi, không ý gì). Lúc đầu tao định chui vào một góc khuất nào đó ngồi cho tiện quan sát (vào quên mợ mất là mình đến kiếm người nói chuyện mà), xong nhân viên ra hỏi đặt bàn trước chưa, đi mấy người? Tao bảo đi một mình, thấy hay thì vào chứ biết đâu. Thế là nhân viên kéo tao ra quầy ngồi, bảo ngồi đó vui, có người nói chuyện. Mặc dù cũng ngại vãi ra, nhưng cứ lên ngồi xem thế nào.

Vừa ngồi xuống, nhân viên vừa dí cho cái menu. Tao biết gọi gì đâu, toàn mấy cái tên lạ hoắc. Thế là thằng cu bartender bắt đầu hỏi chuyện, xem tao thích uống ra sao, đậm hay vừa (rượu), có uống vị hoa quả gì không… Tao kêu "Đậm cho máu đê!". Chốt lại là nó giới thiệu và làm luôn cho tao cái cốc trong hình.


IMG5841.jpg
Vừa làm nó vừa hỏi chuyện:

“Anh người ở đâu? Anh đi du lịch hả?”

Tao cười: “Anh ở Hà Nội, vừa mới chạy bộ từ Langbiang về đây.”

Bartender 1 cười: “Ê, anh này chạy Langbiang nè!” – Nó quay sang Bartender 2.

Bartender 2 (nghe xong trầm trồ): “Giọng anh hay thật, anh chạy bộ á”
Tao nghĩ (mẫy ông nhõi được đào tạo để nói chuyện với khách đây rồi): “Ừm, anh vừa từ giải chạy về.”

Bartender 1: “Thế anh là vận động viên à? Anh có được giải không?”

Tao: “Không, anh chạy cho vui thôi, được giải rút em ơi.” – Tao cười, ngại vãi, tự nhiên nói chuyện này.

Quên không nói, quầy đó có 3 bartender. Loanh quanh mấy ông nhõi cứ chém gió luyên thuyên với tao, rồi lại quay sang mấy khứa khách còn lại, cái kiểu hay chuyện, chém gió với khách ấy.

Uống được hai cốc cocktail, tao thấy chán chán. Mắt dán vào mấy chai rượu xanh xanh đỏ đỏ lấp lánh sau lưng bartender, đầu thì trống rỗng luôn, kiểu méo nghĩ được gì. Mấy ông cu bartender chốc chốc lại cắt ngang dòng suy tư của tao bằng mấy câu hỏi vu vơ, tao đáp lại cái gì thì không nhớ rõ nữa, xong một bartender chợt chỉ:

“Chị kia uống ly giống anh kìa.”

Tao quay ra, ôi mẹ ơi, xinh thật! Cô gái váy trắng, mắt to, đánh viền đen đậm, ngồi một mình, trên tay đúng cốc giống tao. Tự nhiên thấy hồi hộp.

Trong đầu tao nghĩ, làm quen thế nào nhỉ? (Méo làm bao giờ nên trong đầu nghĩ đủ thứ, sợ đủ kiểu). Tao ngồi lúc lâu mà không nghĩ ra được cách gì, chỉ chốc chốc liếc sang bên kia. Bên kia cũng bắt đầu nhận ra tao liếc. Ngại ghê.

Cuối cùng, tao nhớ mấy bộ phim thường có cảnh mua một cốc xong mang ra mời cô gái. Trong đầu nghĩ “méo có cách gì thì cứ liều xem như thế nào, không nhận thì mình uống nốt.” Thế là tao bảo bar làm cho một cốc nữa, rồi gửi cho bên kia. Bên kia nhận xong quay sang tao, ánh mắt có chút gì đó tò mò, nhưng cứ để đó không uống.

Mấy phút sau, tao đánh liều cầm cốc của mình qua mở lời.

"Anh hỏi rồi, cốc này đúng vị em đang uống đấy."

Đằng đó thoáng nhìn tao, ánh mắt hơi khó đoán. Giọng nói cất lên có chút trầm, dứt khoát, cũng chất giọng miền Bắc: “Vâng, thôi em không nhận đâu.”

Tao cũng cố (nhưng không đáng kể). Định nói thêm gì đó nhưng chưa kịp sắp xếp. "Anh ngồi đây một chút nhé?"

Đằng đó: “Anh ngồi đâu cũng được.” - Còn không thèm nhìn tao.

Tao tự nhiên cứng họng thật sự. Ngồi một lúc mà không biết nói sao nữa, đầu óc hỗn loạn luôn. Lúc sau, Đằng ấy uống hết cốc rượu của mình. Tao chợt cười nhẹ, buột miệng: “Yên tâm, không có thuốc mê đâu.”

Đằng đó nhìn tao, rồi chốt câu: "Thế thôi hả anh?"

Oắt đờ heo. Tao đứng hình mất mấy giây, trong đầu nghĩ: (Ý là sao ta? Ý là anh định làm gì tiếp theo hả, hay nghĩ tao định có ý đồ hay gì á?.)

Tao cười đáp lại: “Nãy giờ anh cũng suy nghĩ lắm đấy, em xem có cách gì giúp anh được không?

Đằng đó: “Anh ở Hà Nội à? Còn gì nữa không?”

Tao nghĩ: (À thế là cũng để ý nhau rồi hả). Cô gái này tao cảm thấy vừa cá tính, vừa thẳng thắn nhưng có gì đó bất cần. Thế là tao giãn hẳn ra, nói chuyện theo kiểu hai thằng bạn và vui vui chút, nên bắt sóng và trả lời luôn.

“Đúng rồi, anh lên đây để chạy, chạy bộ với chạy trốn… Còn em thì sao?
...
Đằng ấy: “...Đôi khi muốn làm gì đó thật điên rồ, chỉ để nhắc mình vẫn còn sống. Anh có bao giờ muốn thế không?”

Từ đoạn này, câu chuyện của chúng tao được cởi mở và thú vị hơn rất nhiều. Cô ấy kể về công việc, về những chuyến đi, về những mối quan hệ. Tao cũng vậy, vừa lắng nghe vừa kể, phiêu theo mạch cảm xúc. Và đôi khi, cô ấy nói những câu khiến tao giật mình vì quá đúng và nói đời. Đầu óc tao cũng khá biêng rồi, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy và hơi thở nóng dần lên (Có lúc không biết hơi thở của ai với ai nữa).

Đến khi quán bar bắt đầu dọn dẹp, cả hai lại lôi nhau ra vỉa hè ngồi. Cái lạnh của Đà Lạt không còn là vấn đề nữa, cả hai tựa vào nhau nói chuyện hồi lâu, rồi tự nhiên tao ôm vai cô ấy ...
(Còn nữa mà đoạn sau thì khi nào qua box 18+ kể vậy)

---

Với tao, xây dựng một mối quan hệ, dù ngắn dù dài không quan trọng là “vẽ” ra đích thế nào, mà quan trọng là trải nghiệm và trân trọng khoảnh khắc trong cả hành trình.

Hành trình đó toàn những điều tốt thì tuyệt vời rồi, nhưng tao vẫn chấp nhận lúc lên lúc xuống. Giống như Đà Lạt vậy, sáng nắng chan hòa, trưa mưa như trút, chiều nắng gắt đỉnh đầu.

Mọi thứ là trải nghiệm! Và những trải nghiệm đó, dù thế nào, đều là một phần của cuộc sống.

 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Back
Top Bottom