Biết đến bài này trong một chiều mưa tháng 6 khi hai chị em trú mưa trong tiệm đĩa nhạc. Bỏ qua đoạn dàn highend chơi nhạc xuất sắc như gõ từng nốt nhạc vô lòng thì bài nhạc làm quên mất cơn mưa nặng hạt ngoài kia, quên đi những vất vả khi vừa đi làm vừa công mong viết assignment và kiểm tra hết môn dồn dập. Nó như bị mê đắm trong tiếng nhạc, tiếng tàu hơi nước xình xịch đi vào lòng người, bị mê mẩn bởi cảm giác lạnh lẽo mà hoang dại và chút gì đó kềm chế cho tâm hồn đang gào thét.
Mãi sau này khi lang thang ở một Firenze u buồn già cỗi so với một Milan hào nhoáng và Roma láu cá đầy khói bụi, khi ngồi ôm cuốn sách về lịch sử Firenze bên ly bia, nó lại nhớ đến bài hát này và chợt hiểu tại sao nó lại yêu vài hát này và mơ màng say đắm như vậy.
Chiều nay cũng mưa. Đứng nơi cao tầng nhìn mưa hắt xuống rơi nghiêng qua ngọn đèn đường, nó lại nhớ Bressanon, nhớ những ngày lang thang
Sửa lần cuối: