Em ngồi lặng lẽ nơi góc quán quen, ly cà phê trước mặt đã nguội từ lâu. Ánh mắt em như lạc vào một khoảng xa xôi nào đó, nơi ký ức cũ vẫn còn ngân vang những điều chưa kịp nói. Nét mặt không giận dỗi, không oán trách, chỉ là một nỗi buồn nhẹ tênh nhưng ngấm sâu, như làn mưa rả rích rơi trong chiều nay.
Em không khóc, nhưng ánh nhìn chất chứa một điều gì đó mệt mỏi. Có lẽ là chờ đợi, có lẽ là hụt hẫng, hay chỉ đơn giản là một ngày tâm hồn em mỏi mệt mà chẳng biết vì sao. Em không cần ai hỏi han, nhưng cũng mong có một người đủ tinh ý để nhận ra em đang buồn – và lặng lẽ ngồi bên cạnh, im lặng, nhưng đủ ấm áp.
Em không khóc, nhưng ánh nhìn chất chứa một điều gì đó mệt mỏi. Có lẽ là chờ đợi, có lẽ là hụt hẫng, hay chỉ đơn giản là một ngày tâm hồn em mỏi mệt mà chẳng biết vì sao. Em không cần ai hỏi han, nhưng cũng mong có một người đủ tinh ý để nhận ra em đang buồn – và lặng lẽ ngồi bên cạnh, im lặng, nhưng đủ ấm áp.