Entwining souls with the brushstrokes of stories


VIP
Chính Thức
Đã từng có một thằng nhóc ngây ngô đến mức buồn cười. Nó dò hỏi "chị": "Chị thích đàn ông có gu thế nào?"
“Chị” cười rồi nói: "Chị thích những người đàn ông lịch lãm, ăn mặc chỉn chu, nói chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn, ..."
Nó nghe xong như được dẫn lối chỉ đường,
Từ đó, thằng nhóc đen đen, rắn rỏi bụi bặm bắt đầu bỏ bộ quần jean rách, áo thun, bỏ đi vòng vèo và bận lên những chiếc sơ mi, quần âu. Mặc dù nom thật buồn, cười vì nó không thực sự quen, chẳng thực sự thoải mái.
Nó bỏ những buổi chơi bóng hay chạy bộ với anh em để ngồi đọc sách và ... luôn theo sát "chị". Cái kiểu nhanh nhẹn, bụi bặm và hào sàng vốn có nhường chỗ cho một hình ảnh lạ lùng chư từng có.
Chỉ vì nó thích, rất thích "chị", nó tin rằng mình theo đúng gu của "chị" và trực chờ quan tâm "chị" là đủ.
Nhưng biết đâu một ngày, thằng nhóc chết lặng, trái tim như thắt lại khi thấy chị ấy trong tay với một ông chú to béo, râu ria xồm xoàm.
Cái định mệnh!!!.
Lão già chẳng có gì giống với cái "gu" mà chị đã nói, nó cay, cay ở cái chỗ lão ta tệ, tệ hơn cái mức mà nó nghĩ, thà là một anh soái ca cao ráo, ngon zai, phong độ hơn nó thì cũng cam.
"Tại sao?" nó tự hỏi trong đầu, mà không hiểu được…
---
Sau bao nhiêu năm. Tao ngồi lại góc phố năm xưa, nhấp một ngụm café đen sánh trôi xuống cổ họng, nhưng tan ngay trên đầu lưỡi… Nhớ lại ký ức nằm nào, vâng thằng nhóc đó chính là tao.
Một chút buồn của dư vị, một chút hụt hẫng nhưng chỉ là ký ức. Điều tao thấy là may mắn vì nhận ra
“Chị” cười rồi nói: "Chị thích những người đàn ông lịch lãm, ăn mặc chỉn chu, nói chuyện nhẹ nhàng và lãng mạn, ..."
Nó nghe xong như được dẫn lối chỉ đường,
Từ đó, thằng nhóc đen đen, rắn rỏi bụi bặm bắt đầu bỏ bộ quần jean rách, áo thun, bỏ đi vòng vèo và bận lên những chiếc sơ mi, quần âu. Mặc dù nom thật buồn, cười vì nó không thực sự quen, chẳng thực sự thoải mái.
Nó bỏ những buổi chơi bóng hay chạy bộ với anh em để ngồi đọc sách và ... luôn theo sát "chị". Cái kiểu nhanh nhẹn, bụi bặm và hào sàng vốn có nhường chỗ cho một hình ảnh lạ lùng chư từng có.
Chỉ vì nó thích, rất thích "chị", nó tin rằng mình theo đúng gu của "chị" và trực chờ quan tâm "chị" là đủ.
Nhưng biết đâu một ngày, thằng nhóc chết lặng, trái tim như thắt lại khi thấy chị ấy trong tay với một ông chú to béo, râu ria xồm xoàm.
Cái định mệnh!!!.
Lão già chẳng có gì giống với cái "gu" mà chị đã nói, nó cay, cay ở cái chỗ lão ta tệ, tệ hơn cái mức mà nó nghĩ, thà là một anh soái ca cao ráo, ngon zai, phong độ hơn nó thì cũng cam.
"Tại sao?" nó tự hỏi trong đầu, mà không hiểu được…
---
Một chút buồn của dư vị, một chút hụt hẫng nhưng chỉ là ký ức. Điều tao thấy là may mắn vì nhận ra
- Gu hay không méo quan trọng, miễn là ngta thích. Tình cảm không theo công thức nào cả, nó theo cảm xúc.
- Méo việc gì phải thay đổi bản thân để chiều lòng ai đó, làm điều đó là ngu xuẩn nhất. Chúng ta sống bằng giá trị lõi của bản thân chứ không phải kiểu giả tạo giống ai.
- Đàn ông thật sự không cần phải hoàn hảo theo tiêu chuẩn của ai. Quan trọng là phải thật với bản thân, có cá tính riêng, xấu cũng được, dốt cũng được cứ là chính mình là được.
- Cuối cùng, cái sợ nhất là sau mỗi lần vấp váp như thế là méo rút ra được bài học gì, chứ không phải sợ ngta bỏ mình hoặc không yêu mình