Nhật Ký Online Của Thành Viên Timbanvn.com - ID:52817

Nếu bạn ngại đăng chủ đề mới, nếu bạn có tâm tư hay đơn giản là 1 thoáng suy nghĩ muốn chia sẻ ngay, hoặc lưu giữ những ký ức thì topic này là nơi ấy, nó sẽ là nhật ký tổng hợp của tất cả các bạn thành viên. Bạn có thể tâm sự hoặc post mọi thứ về cuộc sống quanh bạn.

Chỉ là Đừng post bài tìm bạn, đừng để lại số điện thoại nơi đây. Tìm bạn đúng nơi, đúng chỗ, đúng chuyên mục thích hợp.
 
z6073442203529_74a2cd547920bb32bbe8e763e5fe619f.jpg
chỉ biết ước :p
 
hôm nay tôi vừa mất đi 1 người bạn mà tôi cảm thấy tuyệt vời nhất mà tôi đã từng gặp ở trên diễn đàn này. cảm giác buồn khó tả.
nếu mà có đọc được những dòng này, cho T xin lỗi H nhé. nếu có thể, T vẫn muốn đi chơi với H, ở cạnh H rất vui. cảm ơn H khoảng thời gian ngắn vừa qua.
 
Sửa lần cuối:
Ngày lễ được nghỉ thì đếch ngủ được, dậy sớm hơn gà. Tới khi phải đi làm thì ăn combo mất ngủ + thèm ngủ. Đầu năm mà chuyện trai gái như cái cồn loè =))) Tuyệt vời! Bạn ấy mở bát cho mình may mắn quá, đường tình rộng thênh thang, ý là đ có ai trên đường cả =))
 
Rút kinh nghiệm! Trước như nào thì như thế đó đi.
Muốn người khác làm theo ý muốn của mình là hành vi ngu xuẩn, họ không có trách nhiệm phải theo ý muốn của bạn.
Bạn đang sai... hãy yên lặng nào.
 
Nhật ký giảm cân của tôi – một tháng thay đổi bản thân


Ngày đầu tiên tôi bước lên cân, con số 65kg hiện rõ trước mắt. Tôi đã biết mình tăng cân nhiều sau khi sinh, nhưng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại nặng nề đến thế. Tôi soi gương, thấy một người phụ nữ với vòng eo đầy mỡ, khuôn mặt phúng phính và đôi mắt lúc nào cũng u buồn. Ngày ấy, tôi vừa phát hiện chồng phản bội, anh có một người phụ nữ khác bên ngoài. Tim tôi tan nát. Tôi không biết phải làm gì ngoài khóc. Nhưng rồi tôi tự nhủ: “Anh có thể không còn yêu mình, nhưng mình phải học cách yêu lấy bản thân.”


Thế là tôi bắt đầu hành trình giảm cân. Tuần đầu thật sự khủng khiếp. Tôi phải từ bỏ thói quen ăn đêm, thay cơm trắng bằng khoai lang, rau xanh. Tôi tập plank, squat, chạy bộ 30 phút mỗi ngày. Mồ hôi chảy ướt cả áo, chân tay rã rời, có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến ánh mắt hờ hững của chồng, tôi lại cắn răng chịu đựng.


Tuần thứ hai, cơ thể bắt đầu quen dần. Tôi thấy bụng nhỏ hơn, quần áo mặc rộng ra một chút. Mỗi sáng soi gương, tôi mỉm cười với chính mình. Tuần thứ ba, cân nặng giảm rõ rệt, xuống còn 58kg. Cảm giác nhẹ nhàng, khoẻ khoắn khiến tôi tự tin hơn. Bạn bè gặp lại đều bất ngờ, hỏi tôi bí quyết.


Ngày cuối cùng của tháng, tôi đứng trên cân: 56kg. Gần 10kg đã biến mất cùng những giọt nước mắt. Tôi không còn là người phụ nữ tự ti, u sầu nữa. Tôi đã học được rằng, sự phản bội của chồng không phải là dấu chấm hết, mà là động lực để tôi tìm lại chính mình. Tôi đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, và quan trọng nhất – tôi yêu bản thân mình nhiều hơn bao giờ hết.
 
Đêm ấy, trời mưa rả rích, con hẻm nhỏ vắng lặng đến lạ. Tôi đứng chờ chị trước căn phòng thuê tạm, tim đập dồn dập, vừa háo hức vừa lo sợ. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt chị nhìn tôi thoáng chút hoang mang, nhưng rồi nhanh chóng biến thành thứ ánh nhìn quen thuộc – pha trộn giữa khao khát và dằn vặt.


Chúng tôi bước vào, cửa khép lại, cả thế giới bên ngoài dường như biến mất. Tiếng mưa càng làm không gian thêm ngột ngạt. Tôi muốn lao đến ngay lập tức, nhưng vẫn cố kìm, bởi chỉ cần một sơ hở thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Chị đứng đó, hơi thở gấp gáp, bàn tay run nhẹ khi cởi bỏ chiếc áo mỏng còn ướt mưa.


Khoảnh khắc ấy, tôi không còn giữ nổi lý trí. Tôi tiến đến, ôm chị thật chặt, cảm nhận cơ thể ấm nóng đang run lên trong tay mình. Mùi hương quen thuộc khiến tôi gần như phát điên. Chị khẽ thì thầm: “Đừng… người ta sẽ biết mất…” nhưng chính bàn tay chị lại siết lấy tôi, kéo tôi sát hơn.


Tiếng mưa ngoài kia hòa cùng nhịp tim dồn dập. Mọi nỗi sợ tan biến, chỉ còn lại những cái ôm, những nụ hôn vội vã, cuồng nhiệt như thể chúng tôi đang tranh giành từng hơi thở cuối cùng. Mỗi cái chạm đều đầy căng thẳng, vừa như trốn chạy vừa như đầu hàng. Tôi thấy trong mắt chị ánh sáng rực lửa, một thứ khát khao không lời nào diễn tả nổi.


Đêm đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau, vừa run rẩy vừa cuồng nhiệt, như hai kẻ tội đồ đang nắm lấy nhau để chống lại cả thế giới. Khi tất cả qua đi, cả hai chỉ còn nằm thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, vừa sợ hãi vừa thỏa mãn. Tôi biết, chúng tôi đang đi trên sợi dây mong manh, chỉ cần một bước lỡ sẽ mất tất cả. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn thời gian dừng lại, để được ôm chị mãi như vậy, bất chấp ngày mai có ra sao.
 
Hôm nay ngồi lại viết vài dòng, chợt nhận ra đã tròn 3 tháng kể từ ngày bắt đầu đi làm ở công ty. Thời gian trôi nhanh quá, mới hôm nào còn bỡ ngỡ, loay hoay trong buổi phỏng vấn, rồi những ngày đầu đi làm còn ngơ ngác tìm chỗ ngồi, vậy mà giờ đã cảm thấy mình thật sự là một phần của nơi này.


Ba tháng qua không quá dài, nhưng đủ để mình trải qua đủ cung bậc cảm xúc: từ háo hức, lo lắng, áp lực, cho tới niềm vui nhỏ bé mỗi lần hoàn thành công việc. Nhớ những ngày đầu, kiến thức chưa vững, quy trình còn lạ lẫm, sợ sai, sợ bị chê trách. May mắn là mình gặp được đồng nghiệp dễ thương, sẵn sàng chỉ dẫn tận tình. Nhờ vậy, mình đã hòa nhập nhanh hơn, tự tin hơn.


Có những lúc phải thức khuya để đọc thêm tài liệu, có những hôm ngồi cả buổi chỉ để gỡ một lỗi nhỏ, nhưng rồi giải quyết được thì thấy vui lạ thường. Mình học được cách kiên nhẫn, biết lắng nghe và không ngại hỏi khi chưa rõ. Đôi khi thấy mệt, cũng có lúc nản, nhưng lại tự nhủ: đã chọn con đường này thì phải cố gắng đến cùng.


Rồi hôm nay, một tin bất ngờ đến với mình. Trong buổi họp, sếp thông báo quyết định thăng chức cho mình. Thật sự lúc đó, mình sững sờ, không tin nổi. Mới có 3 tháng thôi, mình vẫn nghĩ bản thân chỉ là “lính mới”, còn nhiều thứ phải học. Nhưng có lẽ những nỗ lực nhỏ mỗi ngày đã được mọi người ghi nhận.


Niềm vui đi kèm trách nhiệm. Được giao vị trí mới khiến mình vừa vui vừa lo. Vui vì được tin tưởng, lo vì phía trước chắc chắn còn nhiều thử thách. Thăng chức không chỉ là bước tiến cho sự nghiệp, mà còn là lời nhắc nhở rằng mình cần cố gắng nhiều hơn nữa, để xứng đáng với sự kỳ vọng của sếp và đồng nghiệp.


Ngồi viết những dòng này, mình muốn gửi lời cảm ơn:


  • Cảm ơn bản thân đã không bỏ cuộc.
  • Cảm ơn đồng nghiệp đã luôn hỗ trợ và động viên.
  • Cảm ơn sếp đã tin tưởng và trao cơ hội.

Ba tháng – một chặng đường ngắn nhưng đầy ý nghĩa. Mình biết tương lai sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng hôm nay mình có thể mỉm cười, tự hào về những gì đã cố gắng. Hy vọng thời gian tới, mình sẽ tiếp tục giữ được ngọn lửa nhiệt huyết, học hỏi thêm nhiều điều và hoàn thành tốt vai trò mới.


Ngày 4 tháng 10 năm 2025
Một ngày đáng nhớ trong tuổi trẻ và hành trình đi làm của mình.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Chủ đề mới nhất

Back
Top Bottom