Cây bạch đàn vô danh | ID: 85302

➤➤ Iwin

➤➤ ACE88

➤➤ sanvip

User ID
210141
Since
24/4/21
Bài viết
1,069
Like
3,602
TBD
3,530,700VNĐ
Mình hay đi chậm ngắm nghía hàng bạch đàn ven đường về quê nội. Phải nói là thời này người ta rất ít trồng bạch đàn dọc quốc lộ, thay vào đó thường là cây keo lá tràm, loại cây dẻo dai nhiều bóng mát. Thế mà mỗi lần gặp được hàng bạch đàn hiếm hoi nào trên đường, mình đều lặng đi vì xúc động, ngỡ như gặp lại cảnh cũ người xưa =))

Nó gợi nhắc cho mình một thời xa lắc, một xã hội bình dị và giản đơn. Những con đường cũng vậy. Mình ko nhớ được một loài cây nào khác ngoài cây bạch đàn.
Bạch đàn theo em đến lớp.
Bạch đàn theo mẹ ra đồng.
Bạch đàn theo bố đến cơ quan.
Cái giống này thân gầy lá mỏng, càng lớn càng cao lêu nghêu chả thấy bóng mát đâu. Nhưng nó rất thuần Việt, nó là hiện thân của làng quê Bắc Bộ ngày xưa.Tựa bài này cũng từ tên một bộ phim nổi tiếng về nông thôn miền Bắc thời hậu chiến. Nói tới đây các bạn có thể hình dung mình cao tuổi cỡ nào rồi đấy^^.

Đó là một thời túng thiếu. Giờ để ôn nghèo kể khổ thì ko biết phải chia bao nhiều phần mới hết. Hồi đó nhà nào cũng nghèo, bếp than tổ ong còn chưa được "phát minh" ra. Mẹ mình vớ gì đun nấy, que củi, lá khô, trấu... và một đặc sản là vỏ cây bạch đàn. Mùa bạch đàn thay áo mới, lớp vỏ cũ khô lại và bong ra, khi thì rơi xuống đất, khi còn lủng lẳng trên cây. Mình chuyên đi bóc vỏ bạch đàn về cho mẹ đun. Vỏ bạch đàn khô lúc cháy lên rất đượm, xưa gọi là "nỏ" thì phải, và có mùi thơm đặc trưng lắm, lâu quá rồi nhớ ko nổi.

Mình tranh thủ mọi lúc mọi nơi để trèo bạch đàn. Đi học trèo cây trong trường. Chiều nghỉ trèo cây ngoài đường. Thân bạch đàn thẳng tắp, trơn tru ko có cái gờ, cái mấu nào cả. Nên mình chỉ có thể trèo bằng niềm tin thôi mọi người ạ^^. Có lần mình tham trèo lên ngọn rồi, mệt quá cảm thấy ko còn sức tụt xuống nữa. Nhìn xuống ruộng lúa nghĩ là nếu mình có rơi xuống đấy chắc chỉ bẩn thôi chứ cũng êm ái. Nhưng bên cạnh lại là con mương thủy lợi dẫn nước làm bằng gạch trát xi măng. Haizz nếu rơi chệch ra một tí là xong luôn. Thế thôi mình ôm cây nghỉ một tí rồi lò dò tụt xuống từng tí một, mãi cũng tới gốc.

Thi thoảng mình cũng theo con bạn lên núi vơ lá bạch đàn, trên đó ít cạnh tranh hơn. Nó tợn gan, hay rủ mình ra tận các ngôi mộ để quét lá. Con nhỏ rất nhanh, thoắt cái nó biến đâu mất bỏ lại mình chơ vơ giữa các ngôi mộ. Xung quanh ko một bóng người, gió thì thào qua đám lá bạch đàn, cảm giác rất là ối giời ơi. Có lần mình bị nhỏ dụ bẻ nguyên cây bạch đàn non. Cảm thấy tội lỗi vô cùng, giống như cả thế giới biết chuyện tôi vừa làm hic hic.

Lớn lên mình chuyển nhà sang một chỗ phố xá hơn, hầu như ko thấy bóng dáng của bạch đàn nữa. Mình cũng dần quên những ký ức thủa bé, quên làng quê xưa, quên cả cái job đầu đời.

Bỗng một ngày crush mời đám cưới. Lòng buồn rười rượi nhưng sĩ diện nghĩ rằng phải đi cho nó cao thượng, đi cho anh ấy tiếc mình (ngáo vđ). Nhưng sự thật thì luôn gây phẫn nộ hơn tưởng tượng. Như bao chú rể khác, crush chỉ chăm chăm lo lắng cho cô dâu, và ko thể trao cho mình nhiều hơn một nụ cười robot. Thấy người ta happy bên nhau, mình chạnh lòng ghê gớm. Đường về đi qua một hàng bạch đàn gầy guộc hiu hắt dưới gió đông. Tự nhiên thấy chúng nó cũng cô đơn giống mình, rưng rưng bật khóc :))

Thấm thoắt cũng đã hơn một thập kỷ trôi qua. Crush năm nào nay đã trở thành một ông chú tóc hoa râm bụng bự, có lẽ cũng ko thể làm mình thổn thức thêm lần nào nữa.

Đấy cuộc đời, âu cũng chỉ là cái liễn đó mà.
 

Nên đọc:
Tại sao ko thể xóa bài

  • TÌM BẠN
  • NGOÀI LỀ

Bài tương tự

Tìm user theo ID

Back
Top Bottom