Những cảm xúc không thể gọi tên.
Thương một người, thật sự, đâu phải là sai. Đó không phải là điều mình chọn lựa, cũng chẳng phải điều lý trí có thể kiểm soát. Thương một người đôi khi giống như một làn gió mát lành thổi qua tâm hồn, nhẹ nhàng, tự nhiên, nhưng đủ để làm rung động trái tim. Có...
Đọc được ở đâu đó.
"Có đôi lần tổn thương trong lòng lặng lẽ, người ta đã âm thầm thu hồi toàn bộ tình cảm và rời đi một cách lịch sự.
Nhiều khi chuyện cũng chẳng phải là cái gì to tát, chỉ vì tự nhiên hôm nọ đứng đó tần ngần rất lâu, thấy mình không quan trọng, nên đi thôi"
Bình yên của em, không phải là yêu được một người đẹp trai hay giàu có, mua cho em những món quà đắt tiền.
Bình yên của em không phải là những lời hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời.
Mà chính là có một người luôn ở cạnh bên những lúc em mỏi mệt, có một người luôn sẵn sàng chờ em ở cuối con đường. Có...
Đưa tay ra sợ sai lầm,
Rút tay về sợ lỡ mất.
Cuộc đời là những khoảnh khắc phân vân,
Giữa dám thử một lần và chấp nhận bỏ qua mãi mãi.
Phía trước là ngã rẽ chẳng ai đoán định,
Phía sau là những vết hằn chẳng thể xoá nhòa.
Ta cứ đứng đó, giữa hai lằn ranh mỏng manh,
Mà quên rằng...
áng ngày chồng chất xa xót xa
Phơi sương soi nguyệt tình vô ngã
Cánh hoa yêu vỡ giữa lòng ta.
Một cảnh chim bao một cõi đời
Buồn ai khéo tạc nợ tình rơi
Vầng trăng kết mộng đêm hoang dại
Soi mộ trần ai khóc kiếp người.
Tạo hóa bày ra những nỗi lòng
Sân si vay mượn ngậm sầu đong
Mở...
Khi một người phụ nữ chọn sự bình yên thay vì một người đàn ông, đó là lúc bạn nên hiểu rằng mọi thứ đã thật sự chấm dứt. Không ai là ko thể rời xa một người, chỉ là còn trân trọng hay ko.
Khi phụ nữ không còn cảm xúc với bạn nữa. Không giận hờn, không đau khổ, không lưu luyến, cũng chẳng buồn...
Có một nỗi sợ vô hình xâm chiếm tâm trí một vài người vào những ngày cuối năm...
Bao lâu rồi, mình đã không tĩnh lặng để nhìn lại,..
Mình đã sống vội thế nào...
Mình đã lo lắng, mệt mỏi,..thậm chí căng thẳng, ăn không ngon, ngủ không yên,..khi việc ấy chưa xảy ra..
Mình đã cố níu kéo,...một vài...
Em và Anh, đôi người xa lạ
Nửa đời đã qua, tình trường chia đôi
Duyên phận lỡ, em ngồi than thở
Bờ vai lạnh giá, kỷ niệm nhòa mờ.
Tình trái ngang, duyên chẳng nợ
Những vết thương nặng, khói thuốc bay
Ngày tháng đọa đày, nước mắt tuôn trào
Duyên ít, may nhiều rủi thế đấy.
Ngậm ngùi theo cát bụi...